Tâng ba, trong hành lang mờ mịt, hai tay Phương Tuấn Ngọc chống vào tường, nhốt Tranh Ngọc trong lòng.
Tranh Ngọc dở khóc dở cười: “Diễn xong chưa?”
Phương Tuấn Ngọc hướng về phái cô thở ra một hơi: “Chị nghe đi, có người tới.”
Tranh Ngọc choáng váng, Phương Tuấn Ngọc nhìn xuống lầu, thấy đôi giày da bước ra khỏi thang máy liền cúi đầu hôn lên cổ Tranh Ngọc.
Dư Nhân thấy Tranh ngọc và Phương Tuấn Ngọc trên tường, khuôn mặt đẹp trai lạnh ngắt: “Các người đang làm gì vậy?”
Phương Tuấn Ngọc ngẩng đầu, còn chưa đã lau lau miệng, bất mãn nhìn Dư Nhân: “Này, anh em, mắt anh bị mù sao, giữa người yêu với nhau áp tường, có gì kỳ lạ sao?”
Dư Nhân bước qua, ánh mắt dừng trên mặt Tranh Ngọc: “Cô thực sự thích anh ta sao?”
Tranh Ngọc căng da đầu lên, gật gật đầu.
Dư Nhân chế nhạo: “Vậy lúc ở trên núi Everest, cô trăm phương ngàn kế vào sống ở biệt thự của tôi là có ý gì?”
Tranh Ngọc ngước đôi mắt lấp lánh lên, cần môi nói: “Tôi phải tìm một người bố cho bé Quốc, vốn dĩ anh là người thích hợp nhất, nhưng anh không đồng ý, tôi đành phải tìm người khác thôi”
Mắt Dư Nhân tối sâm lại: “Tôi sẽ cho cô nhiều tiền, cô không cầm dựa vào người khác cũng có thể sống tốt”
Phương Tuấn Ngọc sờ cằm bắt đầu tính toán tỉ mỉ: “Tranh Ngọc, em nghe chưa? Anh ta sẽ cho em rất nhiều tiên, lúc đó chúng ta có thế dùng tiên của anh ta mở rộng công ty anh sẽ đối tốt với em và bé Quốc.”
Dư Nhân sao có thể chịu được Tranh Ngọc lấy tiền của mình đi nuôi người đàn ông khác, lập tức vung nắm đấm với Phương Tuấn Ngọc: “Ông đây ghét nhất loại đàn ông ăn bám”
Mắt Phương Tuấn Ngọc bị đấm lập tức biến thành mắt mèo.
Tranh Ngọc vội ngăn giữa Dư Nhân và Phương Tuấn Ngọc, đưa đứa trẻ trong tay mình ra làm lá chẳn, tức giận nói: “Anh đừng đánh nữa, đánh hai mẹ con tôi là được. Là chúng tôi dựa vào người khác”
Dư Nhân không ngờ Tranh Ngọc sẽ bảo vệ tên đàn ông ăn cơm mềm này, lấy con ra làm lá chắn. Anh tức đến nỗi tim đau nói: “Nghiêm Mặc Hàn Ngọc, cô đúng là không có lòng tự trọng”
Mặc Hàn Ngọc không giận mà cười: “Tôi tìm bạn trai, anh giận làm gì?”
Dư Nhân chết lặng.
Tranh Ngọc lại hỏi: “Là anh nói, cả đời này anh sẽ không xen vào cuộc sống của tôi và bé Quốc, có phải anh hối hận rồi không?”
Dư Nhân lại chết lặng.
Tranh Ngọc nghiêm mặt nói: “Cậu Dư, lúc trước là tôi muốn gả cho anh, cho bé Quốc một gia đình hoàn chỉnh. Nhưng bây giờ tôi không nghĩ như thế nữa, bởi vì con dâu nhà họ.
Dư không dễ làm, tôi cho dù có gả cho gà cho chó cũng không gả vào nhà họ Dư anh. Vì vậy xin anh giữ lời hứa, giữ khoảng cách với tôi”
Tranh Ngọc nghe xong rồi ôm con đi.
Dư Nhân hoài nghi nhìn Tranh Ngọc rời đi, anh vậy mà lại bị người phụ nữ này ghét bở?
Tranh Ngọc bước tới trước thang máy, trùng hợp gặp ông cụ Niên lên lầu tìm Dư Nhân. Ông cụ Niên nghe hết những lời Tranh Ngọc nói lập tức cảm thấy cả người không khỏe.
Đứa cháu trai bảo bối đẹp trai, tài giỏi, tốt tính trước giờ ông vẫn tự hào, là tình nhân trong mộng của bao nhiêu thiếu nữ. Bây giờ lại bị đứa cô nhi không bố không mẹ này ghét bỏ.