Nguyên nhân bị ghét bỏ là vì không dễ làm con dâu nhà họ Dư sao? Ông cụ nháy mắt liền nhận ra cho dù nhà họ Dư có núi vàng núi bạc, cho dù Dư Nhân có là con cưng thì làm dâu nhà họ Dư, cho dù là bà Dư hay là Nghiêm.
Linh Trang hoặc Nghiêm Mặc Hàn Ngọc hình như đều không có gì tốt đẹp cả? Một gia tộc như vậy đối với phụ nữ mà nói thì làm sao có được sự thu hút chứ?
Sau khi Phương Tuấn Ngọc rời đi thì ông cụ thất thân đi đến trước mặt Dư Nhân: “Dư: N cháu đừng ủ rũ nữa, ở Hà Nội còn có rất nhiều cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa, nếu Tranh Ngọc không muốn cháu thì còn có những cô gái khác muốn cháu” Ông cụ có thể nhìn thấy được tâm trạng của cháu trai yêu quý của ông không được tốt lắm.
Dư Nhân cười khổ nói: “Ông nội, ông cũng nghe thấy rồi đấy, cháu bị Nghiêm Mặc Hàn Ngọc ghét bỏ rồi, có phải cảm thấy khó mà tiếp nhận được không? Ha ha, cũng đúng thôi, phụ nữ hiểu biết một chút thì làm sao chịu gả đến nhà họ Dư cơ chứ, đối với những người phụ nữ xinh đẹp có chủ kiến kia thì nhà họ Dư chính là ngôi mộ chôn sống bọn họ”
Ông cụ Niên tức giận nói: “Nói bậy, cô Tú Hòa của cháu không phải đang sống rất tốt với bố cháu sao? Còn có Chu Mã xinh đẹp như vậy vẫn luôn muốn gả vào làm dâu nhà họ Dư nữa”
Dư Nhân nhìn ông cụ Niên nói: “Ông chắc chắn là cô Tú Hòa yêu bố cháu chứ không phải là yêu tiền của bố cháu sao? Ông nghĩ rằng cách đối đãi của Chu Mã còn tốt hơn cả Nghiêm Linh Trang sao?”
Ông cụ Niên không nói thêm gì nữa. Dư Nhân tuyệt vọng cười khổ: “Bỏ đi, cả đời này của cháu cũng không có ý định kết hôn nữa”
Dư Nhân nói xong liền loạng choạng đứng dậy rời đi.
Ông cụ Niên vô cùng đau lòng bởi vì trong mắt ông không ngờ một người tướng mạo xấu xí như Tranh Ngọc lại có thể ghét bỏ nhà họ Dư, việc này quả thật đã gây ra sự đả kích lớn với ông cụ.
Ở dưới lầu Chu Mã đang đẩy chiếc xe lăn của Dư Thiên An đi tìm ông cụ Nghiêm. Mẹ Nghiêm sắc mặt không tốt khiến cho trong lòng Dư Thiên An cảm thấy khó chịu nhưng bà thật sự muốn biết thông tin của Hàn Quân vậy nên bà chỉ có thể khúm núm hỏi mẹ Nghiêm: “Chị có cách liên lạc với Linh Trang không?”
Mẹ Nghiêm cười chế giễu nói: “Cô hại con gái của tôi còn chưa đủ thảm hay sao? Thế nào, cô còn muốn quấy rối con bé nữa à?”
Dư Thiên An dường như không còn được như ngày xưa nữa mà trở nên có chút uể oải: “Tôi chỉ muốn biết Hàn Quân sống có tốt hay không thôi, hỏi nó khi nào mới có thể trở về?”
Mẹ Nghiêm tức giận nói: “Tôi có cũng sẽ không nói với cô, tôi nói cho cô biết để cô gọi điện quấy rồi Linh Trang nhà tôi để con bé đau khổ không thôi sao?”
Sắc mặt của Dư Thiên An trở nên vô cùng khó coi, bà bắt đầu không thể nào khống chế được cảm xúc của mình tức giận mắng ông cụ Nghiêm: “Vậy nên chị có liên lạc với Linh Trang đúng chứ? Con gái của chị thật độc ác, cô ta có thể an ủi sự cô đơn của chị nhưng tại sao lại ngăn cản Hàn Quân liên lạc với tôi?”
Mẹ Nghiêm cũng biết được đạo lý con đi ngàn dặm mẹ lo âu nên cũng không giấu diếm gì nữa mà nói với Dư Thiên An: “Con bé đã lâu không liên lạc với tôi nữa rồi”
“Chị nói dối” Dư Thiên An quá nhớ con trai của mình nên không thể nào chấp nhận được câu trả lời tuyệt vọng như thế này được. Bà gây náo loạn ở sân sau nên rất nhanh đã thu hút tất cả khách mời đi đến đây.
Vừa hay bác sĩ tâm lý của bệnh viện Á Châu cũng đang ở đây nên liền chủ động đứng ra thay Dư Thiên An giải thích: “Khi cô Linh Trang rời đi thì bệnh lo âu và trầm cảm của cô ấy đã ở mức độ nặng rồi, cân nặng của cô ấy còn chưa đến 30kg, hơn nữa còn có phản ứng vị tràng đạo, ăn gì cũng nôn hết, còn có chứng chán ăn nghiêm trọng. Đối với một người bệnh như vậy chúng tôi quả thật không có cách nào khác nếu không thì tổng giám đốc cũng sẽ không đưa cô ấy rời đi”
Mẹ Nghiêm nghe thấy vậy gần như ngất đi, tức giận nhìn chäm chäm Dư Thiên An rồi chạy đến gần bà liều mạng nói: “Cô trả con gái lại cho tôi. Dư Thiên An, nếu con gái tôi có xảy ra chuyện không may thì cô phải đền mạng cho nó”