Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1646: Chương 1646: Anh không đi, đời này của anh sẽ dựa vào em






Hai người trò chuyện một lúc, thực ra chủ yếu là Chiến Hàn Quân nói, Linh Trang lắng nghe. Nhưng quãng thời gian vui vẻ như vậy Chiến Hàn Quân luôn cảm thấy thời gian trôi qua cực kì nhanh.

Dù sao qua một khoảng thời gian lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên Linh Trang phối hợp cho anh ôm, không xuất hiện tính chống đối mạnh mẽ.



Không bao lâu sau Linh Trang bắt đầu buồn ngủ. Chiến Hàn Quân bế cô trở về phòng, Linh Trang gần như một giây sau đã ngủ thiếp đi.

Chiến Hàn Quân ngồi bên cạnh Linh Trang, ngắm nhìn gương mặt đang yên lặng say ngủ của cô, trong lòng cảm thấy thương hại không thôi. Linh Trang đã rất lâu rồi không được ngủ ngon giấc tới vậy, xem ra dẫn cô ấy ra ngoài chơi mỗi ngày là một việc làm hết sức cần thiết.

Mấy phút sau, khuôn mặt xinh đẹp của Linh Trang bỗng hiện lên vẻ đau khổ. Chiến Hàn Quân trông thấy cơ thể của cô ấy bắt đầu vặn vẹo, đáy lòng đang ở thời khắc yên bình lại bị gai nhọn đâm đầy. Tại sao ông trời lại tàn nhân đối với Linh Trang của anh như vậy?

Đã suốt một tháng nay rồi, Linh Trang mới có thể có được một giấc ngủ ngon lành.

“Anh Hàn Quân, anh đi đi. Em sẽ không bao giờ yêu anh nữa” Nghiêm Linh Trang đau khổ lẩm bẩm.

Nghe được những lời này, Chiến Hàn Quân cảm thấy như toàn bộ gai nhọn đều bị người đâm vào trái tim anh, đem trái tim anh yêu Linh Trang đóng trên giá chữ thập, mặc cho vạn tiễn xuyên tim, đau đớn đến mức xương tủy của anh đều đang run rẩy.

“Bé cưng, anh không đi. Cả đời này của anh đều sẽ dựa vào em, anh không đi” Anh nắm lấy cái tay đang bất an vùng vẫy của cô, đau khổ lắp bắp nói.

“Em hận bản thân mình, em hận bản thân mình, tại sao không tranh giành, không thể đứng lên một cách đàng hoàng…” Từ trong cổ họng Linh Trang phát ra âm thành tràn đầy tự trách, mơ hồ không rỡ.

Sau đó cô liền bắt đầu giơ tay lên tự bóp cổ mình…

Chiến Hàn Quân gắt gao đè chặt tay cô, đôi đồng tử mê hoặc của anh giờ đây đầy nước. Anh đau, lòng tràn đây mỏi mệt, nhìn thấy Linh Trang mà bản thân yêu nhất trải qua nỗi đau đớn như vậy, anh thà tất cả mọi ốm đau đều chuyển hết lên người anh.

“Ông trời, tôi cầu xin ông, bỏ qua cho Linh Trang. Có gì thì ông cứ nhäm vào tôi đi. Tôi bằng lòng nhận thay cô ấy tất cả mọi ốm đau, tôi bằng lòng vì cô ấy mà giảm tuổi thọ mười năm lại mười năm, chỉ cầu xin ông cho cô ấy mau chóng khỏe lên.”

Linh Trang nghe được giọng nói của Chiến Hàn Quân ở bên tai, cô đột nhiên an tĩnh trở lại. Lúc này trán cô đổ đầy mồ hôi, bộ quần áo mùa thu trên người đều bị mồ hôi làm ướt, mệt mỏi và yếu ớt nhìn chäm chäm Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân cũng giống như vừa trải qua một trận quyết đấu sống chết vậy, anh mệt mỏi nằm lên trên người cô.

Linh Trang đột nhiên nhẹ nhàng giơ tay ra, giống như một chiếc lông vũ bay qua bầu trời đêm, rơi xuống mái tóc đen nhánh của Chiến Hàn Quân.

Cô trông thấy sự mệt mỏi và bất lực của anh, đau lòng cho sự hy sinh của anh, đáy mắt đột nhiên tràn đầy vẻ áy náy.

Thời gian tỉnh táo ngày hôm đó của cô dường như trở nên rất lâu, tay của cô nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Chiến Hàn Quân, giống như vuốt ve bảo vật mà bản thân yêu quý nhất vậy.

Chiến Hàn Quân cực kì mệt mỏi, cứ thế nằm trên người cô mà ngủ thiếp đi.

Linh Trang lấy áo khoác của anh đắp lên lưng anh, còn cô lại lần nữa chìm vào giấc ngủ. Lần này, cô ngủ rất yên giấc.

Chiến Hàn Quân tỉnh dậy giữa chừng, quay về năm trên chiếc giường đơn bên cạnh.

Sáng hôm sau khi tỉnh lại, trông thấy đang ngồi trên chiếc giường đối diện, thù sâu hận lớn mà nhìn anh chăm chăm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.