Đáy mắt của bà cụ hiện ra vẻ khó hiểu, nhưng trông thấy Linh Trang có chút khác thường, không dám kích động cô nữa nên vội vàng chuyển chủ đề: “Cháu đoán xem bọn họ ai sẽ thắng?”
Linh Trang thấp giọng nói: “Anh Hàn Quân ạ Bà cụ cười nói: “Còn bà cá là ông bạn già của bà sẽ thẳng. Bởi vì ông ấy là người đàn ông thông minh nhất mà bà từng gặp”
Linh Trang có chút không phục, rõ ràng anh Hàn Quân mới là người đàn ông thông minh nhất trên thế giới này.
Chiến Hàn Quân bởi vì nhớ mong Linh Trang nên không hạ thủ lưu tình với ông cụ, mà dùng tốc độ nhanh nhất đánh thẳng vào quân của ông cụ, khiến cho ông cụ trở tay không kịp mà thua mất.
Ông cụ cười vang nói: “Chiêu đánh thẳng vì bất ngờ này của cháu chính là thắng hiểm Là do ông đã quá khinh địch. Đánh ván nữa, trình độ của ông không thể thua cháu được”
Chiến Hàn Quân tinh ranh nở nụ cười: “Hôm nay không được rồi. Cháu phải đưa Linh Trang về nhà đã, để ngày mai cháu lại tới”
Nói xong liền bước đến trước mặt Linh Trang, dịu dàng khẽ vuốt đầu của cô rồi cưng chiều nói: “Bé cưng, em phải về nghỉ ngơi rồi.”
Hai tay của Linh Trang ôm lấy cổ của anh một cách tự nhiên, anh bế bổng cô lên rồi nói lời tạm biệt với ông cụ và bà cụ: “Cảm ơn sự.
nhiệt tình chiêu đãi của hai ông bà”
Bà cụ cười nói: “Khi nào có thời gian thì đưa con bé qua đây giải sầu, cứ ở trong nhà mãi sẽ suy nghĩ lung tung, không tốt cho việc phục hồi bệnh tình của con bé”
Chiến Hàn Quân gật đầu.
Khi quay trở về nhà, Linh Trang liền ngồi ngây ngốc trên ghế số pha. Chiến Hàn Quân vo gạo lức sạch sẽ rồi cho vào nồi, chọn nút nấu cháo trên nồi cơn điện, sau đó quay lại trước mặt Linh Trang.
Hôm nay Linh Trang trầm tĩnh đến đáng sợ, Chiến Hàn Quân giơ tay ra vẫy vẫy trước mắt cô. Đôi mắt long lanh kia của Linh Trang cũng không có bất kì gợn sóng nào.
“Bé cưng. Đang suy nghĩ gì vậy?” Chiến Hàn Quân có chút khẩn trương, lần nào Linh Trang tiếp xúc với người lạ, anh đều hết sức cẩn thận từng li từng tí.
Anh không mong đôi vợ chồng già này nó thể đem đến cho Linh Trang chút chuyển biến rốt nào, nhưng tuyệt đối không được phát triển theo chiều hướng xấu.
Tròng mắt của Linh Trang hơi động đậy, ánh mắt di chuyển tới Chiến Hàn Quân. Ánh mắt khó giải thích được khóa chặt trên gương mặt của Chiến Hàn Quân rất lâu…
Chiến Hàn Quân tự sờ gương mặt mình, có chút buồn cười: “Trên mặt anh Hàn Quân có gì à? Khiến em nhìn nghiêm túc tới như vậy?”
Linh Trang không nói gì. Cô đã rất lâu không nói chuyện rồi, đây là biểu hiện của bệnh tự kỉ nặng, Chiến Hàn Quân cũng không mong đợi cô có thể trả lời anh.
Nhưng từ trước đến nay anh chưa bao giờ coi Linh Trang là một bệnh nhân mắc bệnh tự kỉ cả, cho dù cô không nói gì, anh cũng rất thích nói chuyện cùng cô.
“Anh Hàn Quân có đẹp trai không?” Anh hỏi cô.
Tâm trạng Linh Trang rất tốt, đột nhiên thân hình khẽ đảo, nhẹ nhàng đặt đầu cô tựa lên đầu gối của anh.
Phản ứng đầu tiên của Chiến Hàn Quân chính là trong lòng căng thẳng, vốn dĩ nghĩ là cơ thể cô không có sức mới ngã xuống đầu gối của anh. Nhưng nhìn thấy cô mở to đôi mắt lưu ly to tròn của mình, ngơ ngác nhìn anh, bộ dáng không có một tia đau đớn nào, Chiến Hàn Quân hơi ngạc nhiên Cô gái nhỏ này đang làm nũng với anh sao?
Có được kết luận này, đám mây mù bao trùm lâu ngày trên người anh bỗng chốc tan biến. Anh vui vẻ chải tóc cho cô, tóc của cô rất dài, rất đen, bởi vì gội đầu thường xuyên, hầu như rõ ràng từng sợi, đen bóng mượt mà. Là một bộ tóc xinh đẹp rất hiếm khi gặp được. . ngôn tình tổng tài
“Có lẽ anh nên học cách tạo kiểu tóc cho em, trang điểm cho em thật xinh đẹp. Như vậy tâm trạng em liệu có tốt hơn không?”