Phong Mang nhớ tới lời dặn dò của tổng giám đốc, mở cửa số video call với anh rồi miệng lưỡi lưu loát nói chuyện phiếm với Nghiêm Linh Trang.
“Cô muốn đi đâu?”
“Khách sạn Hào Sơn.”
Phong Mang lập tức giật mình, khách sạn à? Khó trách tổng giám đốc lại dặn mình như.
vậy. Đêm hôm khuya khoắt thế này bà chủ hẹn hò với một người đàn ông ở khách sạn, tổng giám đốc không tức giận mới là lạ “Dưới thời tiết khắc nghiệt thế này cũng không ngăn được cô đi tới cuộc hẹn, chắc hẳn người này vô cùng quan trọng với cô phải không?”
*Ừm” Nghiêm Linh Trang lơ đãng gật đầu.
Peter là người thay đổi cả cuộc đời cô.
Ngoại trừ anh Quân thì ông ấy chính là người quan trọng thứ hai đối với cô.
Trán Phong Mang toát đây mồ hôi. Anh ta như thể thấy được ngọn lửa đang bùng nổ mãnh liệt trong lòng tổng giám đốc.
“Hiện tại tống giám đốc hoạt động bất tiện, cô cũng không nên rời đi quá lâu. Nếu không, cô cũng biết tính tình của ngài ấy rồi đấy, nếu chọc ngài ấy không vui, chỉ sợ cô cũng sẽ không lăn lộn ở Hà Nội này được nữa đâu” Phong Mang mơ hồ nhắc nhở Nghiêm Linh Trang.
Vì để trấn an Phong Mang, Nghiêm Linh Trang cố tình nói: “Tôi sẽ không đi lâu đâu: Sắc mặt Phong Mang lại càng thêm khó coi.
Làm loại chuyện gì mà không mất bao lâu nhỉ?
Càng nói chuyện, Phong Mang càng cảm thấy hai cái sừng trên đầu tổng giám đốc của mình càng dài càng to.
Sau khi Rolls-Royce đến khách sạn Hòa Sơn, Nghiêm Linh Trang mở cửa xe ra lập tức biến mất dạng.
Phong Mang tỏ vẻ bất đắc dĩ với tổng giám đốc trong video call.
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân đã trở nên xanh mét, bất chợt anh nện bình hoa ở đầu giường vào chiếc tủ âm tường Đa Bảo Các ở phía đối diện, những bảo vật quý giá trên đó ào ào rơi xuống mặt đất, biến thành mảnh vụn đầy đất.
Rõ ràng mới vừa rồi căn phòng rất gọn gàng ngăn nắp, không nhiễm một hạt bụi nào, vậy mà bây giờ lại trở nên vô cùng bừa bộn.
Mà kẻ đầu sỏ gây họa Nghiêm Linh Trang lại hoàn toàn không hề biết gì, cô chạy thẳng tới phòng khách sạn của Peter.
“Cốc cốc cốc cốc!”. Truyện Kiếm Hiệp
Tiếng gõ cửa như kinh thiên động địa.
Peter mở cửa, trên người chỉ mặc một chiếc quần dài và choàng khăn tắm Nghiêm Linh Trang không thèm nhìn kỹ ông ấy, chỉ lo lắng thúc giục: “Nhanh nhanh nhanh, nam thần nhà tôi còn đang chờ tôi về đấy”
Peter đóng cửa lại…
Trên hành lang, ánh mắt của Phong Mang trong phút chốc lạnh xuống.
Nghiêm Linh Trang quay đầu, nhìn thấy Peter đang bán khỏa thân đứng trước mặt, cô chợt ngây người. Ngay sau đó cô vừa hét lên như con heo bị chọc tiết vừa vung tay thụt vào mũi Peter…
“Nghiêm Linh Trang, cái bà điên này. Bộ cô.
cho rằng ông đây mặc như vậy ra mở cửa là muốn phịch cô hả?”
Nghiêm Linh Trang tỉnh táo lại: “Đúng rồi ha, nếu ông muốn làm gì tôi thì hai năm trước cũng đã làm rồi.”
Peter chảy máu mũi dữ dội, ngồi bệt xuống đất kêu la thảm thiết.
*Tôi ngàn dặm xa xôi đến Hà Nội này chỉ để chịu hành hạ, có nằm mơ tôi cũng không tưởng tượng ra”
Nghiêm Linh Trang đưa lưng về phía ông ấy tức giận mắng: “Đi mặc quần áo vào. Dáng người xấu tệ như vậy mà cũng có mặt mũi để lộ ra à?”
Peter phiền muộn: “Đờ mờ, cô làm hỏng mũi của tôi, giờ lại còn chê bai thân hình tôi nữa. Tại sao tôi phải tốt với cô cơ chứ?”
Nghiêm Linh Trang cười hé hé: “Ông cũng đừng tự ti, chẳng qua là do dáng người của nam thần nhà tôi quá đỉnh mà thôi, tuy ông không cách nào so sánh với anh ấy nhưng nếu so với những người khác thì cũng không đến nỗi nào.”
Peter cười nhạo không thôi là bác sĩ thẩm mĩ, biết rõ cơ thể con người hơn bất cứ kẻ nào. Trên đời này làm gì có người đàn ông nào sở hữu dáng người hoàn hảo hơn tôi chứ?
Nam thần nhà cô rốt cuộc là ai hả?”