Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 625: Chương 625: Cuộc hẹn lúc nửa đêm




Nghiêm Linh Trang vừa nhận điện thoại, đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng nam dịu dàng.

“Cục cưng, đoán xem tôi là ai?”

“Ôi trời, có hóa thành tro tôi cũng nhận ra, ông là Peter chứ ai!” Cô làm sao quên được giọng nói của bác sĩ Peter, bởi vì chính nó đã làm bạn với cô tại thời điểm đen tối nhất của cuộc đời “Vậy cô có biết hiện tại tôi đang ở đâu không?“ Trong giọng nói của Peter là sự bất mãn rất rõ.

Nghiêm Linh Trang là khách hàng của ông, thế mà giai đoạn hồi phục còn chưa hoàn thành đã bỏ của chạy lấy người. Vì phòng ngừa cho sau này gương mặt Nghiêm Linh Trang xuất hiện biến chứng, Peter đã phải ngàn dặm xa xôi đi tới Hà Nội chỉ để tiếp tục phục vụ cô.

Nghiêm Linh Trang đã đoán được mục đích Peter đến, vui mừng hỏi: “Ông đang ở Hà Nội à?”

“Khách sạn Hào Sơn, cút tới đây ngay cho tôi” Peter đáp.

Nghiêm Linh Trang nhìn thời tiết bão táp mưa sa bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Ngày mai được không?”

Peter buồn bực: “Tôi từ ngàn dặm xa xôi chạy tới đây gặp cô, vậy mà cô còn dám nói điều kiện với tôi? Tôi chỉ có sáu tiếng, cô tự sắp xếp đi”

“Cụp!”

Đối phương nổi giận cúp máy.

Nghiêm Linh Trang làm mặt quỷ với điện thoại di động, chép miệng thầm nói: “Nể tình ông từ ngàn dặm xa xôi tới đây, tôi mới cho ông một chút mặt mũi đấy”

Sau đó, cô mở tủ quần áo ra, bắt đầu chọn lựa.

Trong phòng ngủ chính, toàn thân Chiến Hàn Quân đều bao phủ bởi nghìn năm băng giá.

Đêm hôm khuya khoắt thế này còn có đàn ông gọi tới hẹn cô ra gặp mặt, vậy mà cô lại quyết định đi không chút do dự ư? Thời tiết bên ngoài ác liệt như thế cũng không ngăn cản được cô đi gặp người đàn ông kia à?

Anh nhìn chăm chăm Nghiêm Linh Trang, thấy mặt mày cô vui vẻ hớn hở, đứng ở đó nghiêm túc chọn quần áo, anh không khỏi hoảng hốt.

Lúc cô thay quần áo xong đi ra, rõ ràng chỉ là một cái váy liền thân bình thường, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo len dệt kim đơn giản. Thế nhưng qua đôi mắt anh nhìn thấy lại cho rằng chiếc váy trắng phối hợp cùng áo khoác hồng kia là tuyệt tác mà cô đã tỉ mỉ lựa chọn.

Chiến Hàn Quân dùng sức siết chặt lấy tay nắm xe lăn như đang xem cái tay nắm kia là tên đàn ông thúi đã hẹn cô ra gặp mặt, chỉ muốn bóp nát không buông tha Nghiêm Linh Trang đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân, chu đáo hỏi: “Tổng giám đốc, em dìu anh lên giường nhé!”

Linh hồn băng giá của Chiến Hàn Quân dường như có thể băn ra bông tuyết, liếc nhìn cô: “Em muốn ra ngoài?”

Nghiêm Linh Trang gật đầu: “Ừm”

Cô chỉ đáp lại một chữ đơn giản, không giải thích gì thêm như vậy khiến lông mày Chiến Hàn Quân nhíu chặt.

Cô vốn không phải là người kiệm lời, thế nhưng lại trả lời anh một cách qua loa giản lược như vậy chứng tỏ chuyện này không bình thường.

Anh không hỏi tiếp nữa, chỉ thản nhiên nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi”

Nghiêm Linh Trang cúi xuống, dìu anh năm lên trên giường. Mỗi lần cô làm chuyện này đều vô cùng cẩn thận, như thể anh là món đồ sứ quý giá mà cô vô cùng yêu thích.

Thời điểm cô rút tay chuẩn bị rời đi, Chiến Hàn Quân bỗng bắt lấy tay cô: “Không làm ấm giường cho tôi sao?”

Nghiêm Linh Trang lập tức giật mình, đáy mắt hiện lên vẻ vui mừng như điên. Có điều, cô nghĩ đến chuyện đã rất lâu rồi bản thân không kiểm tra định kỳ nên đành kiềm chế nội tâm đang nhảy cẵng lên của mình lại.

“Tổng giám đốc, ngày mai em sẽ làm ấm giường cho anh.”

Chiến Hàn Quân buông tay cô ra, trong lòng dâng lên sự hụt hãng.

Nghiêm Linh Trang đắp chăn cho anh, tắt đèn xong thì nhẹ chân nhẹ tay rời đi.

Trong đêm tối, đôi măst sắc bén của Chiến Hàn Quân phát ra tia sáng lạnh lẽo. Anh lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Phong Mang: “Đưa hộ lý đến nơi cô ấy muốn đi, thuận tiện điều tra xem là ai đã hẹn cô ấy ra”

Nghiêm Linh Trang ra khỏi vườn Hương.

Đỉnh, cơn bão đang ập tới dường như muốn thổi bay chiếc ô của cô. Nghiêm Linh Trang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: ‘Peter chết tiệt, sớm không tới trễ không tới lại chọn đúng ngày thời tiết ác liệt quỷ quái như hôm này mà đến. Đúng là ác quỷ trời sinh”

Phong Mang mở cửa chiếc Rolls-Royce đang đậu ngay trước mặt Nghiêm Linh Trang: “Cô hộ lý, tổng giám đốc bảo tôi đưa cô đi. Mời lên xe!”

Mặc dù biết thật ra hộ lý của tống giám đốc chính là vợ anh, thế nhưng tổng giám đốc không chính miệng thừa nhận nên bọn họ cũng không dám gọi bậy.

Nghiêm Linh Trang ngoan ngoãn ngồi lên xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.