Vẫn chưa nhìn thấy bé An, những chị em khác mới biết chuyện bé An đã rời khỏi Thủ Đô rồi, họ đều rất buồn bã, những chị em khác bởi vì không nỡ rời xa bá An mà khóc tu tu lên.
Lúc bé An ở Thủ Đô thì rất chăm sóc cho những chị em này.
Lúc các chị em đi ra khỏi Điện Quân Tình nên rất hiếu kỳ với cái thế giới đầy từ do và mới mẻ này nhưng lại là kẻ ngốc trong cuộc sống Là bé An đầy kiên nhãn dạy cho họ mua sắm như thế nào, làm thế nào để dùng bữa, làm thế nào phối đồ, làm thế nào để trang điểm và sống hòa đồng với người khác.
Sự thân thiện của bé An khiến họ cảm nhận thấy tình thương dồi dào.
Thế nhưng bé An vốn tốt tính như thế lại bị vướng bận tình cảm và rời khỏi Thủ Đô đi đến nơi khác dưỡng thương, các chị em bởi vì việc không kịp đưa cô rời khỏi mà cảm thấy rất tiếc nuối và buồn bã.
Bé Tùng vì muốn điều chỉnh không khí bi thương lại bèn giả vờ nói đùa: “Đừng buồn nữa, những trò như đưa tiễn để lỡ một lần cũng còn có lần thứ hai, lần sau…ần sau lúc anh rời khỏi Thủ Đô thì nhất định sẽ nói cho mọi người biết để mọi người chuẩn bị sẵn pháo hoa và kèn trống tiễn anh rời khỏi..”
Chị cả Oai Phong giơ chân đá vào mông cậu một cái, những chị em khác cũng dùng nắm đấm dạy dỗ cậu.
“Ai cho phép anh rời khỏi chúng em chứ? Chẳng phải chúng ta đã nói xong rồi sao, cả đời này cũng không chia xa.
Bé Tùng dùng hai tay ôm lấy đầu và nằm dưới đất la oai oái: “Chị gái tốt, em gái tốt, đừng đánh nữa, ở bên ngoài hãy giữ chút thể diện cho anh có được không?”
Các chị em dừng tay lại, bé Tùng đứng lên vuốt lại mái tóc lất phất lãng tử của mình và quần áo nhàu nhĩ trên người.
Sau đó tuyệt vọng nhìn đám chị em và lẩm bẩm nói: “Lẽ ra nên đưa các em đến trường dạy đạo lý nữ sinh mới phải, ai cũng hung dữ như thế thì e là sau này sẽ không ai thèm lấy mất”
“Em không lấy chồng”
“Em cũng không lấy chồng, cả đời này em sẽ ở bên cạnh anh.”
“Em cũng không muốn rời khỏi anh”
Bé Tùng sởn hết cả tóc gáy: “Anh đâu phải hoàng đế nên không cần tam cung lục viện đâu.”
“Chúng em mới không thèm gả cho anh đấy”
Bé Tùng nói: “Vậy thì tốt, bây giờ mọi người là con của nhà họ Chiến rồi, nếu anh mà dám đụng vào thì sẽ bị mẹ đánh chết mất.”
Nói rồi bé Tùng nhanh chân bỏ chạy.
“Anh đi trước đây, tạm biệt.”
Cùng lúc đó.
Chiến Quốc Việt đi đến khu biệt thự liền kê của Quan Minh Vũ.
Chiến Quốc Việt đích thân đến nhà khiến Quan Minh Vũ cảm thấy rất bất ngờ.
“Chủ tịch, sao cháu lại đến đây?”
Chiến Quốc Việt cảnh giác nhìn xung quanh và nói: “Vào nhà rồi nói chuyện.”
Sau khi vào nhà, Quan Minh Vũ rót nước cho Chiến Quốc Việt nhưng Chiến Quốc Việt lại nói thẳng: “Bà Vân là ai thế?”
Quan Minh Vũ hơi nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Bà ấy hình như là người phụ nữ Đình Lê.”
Chiến Quốc Việt không vui cho lắm: “Hình như?”
Quan Minh Vũ bĩu môi nói: “Ông nội của cháu lăng nhăng ở bên ngoài, có tên gọi gọi là giống m, người phụ nữ có mối quan hệ với họ rất nhiều, chú không nhớ được hết dữ liệu của tất cả những người phụ nữ ngoài luồng của ông ấy”
Chiến Quốc Việt nói: “Vậy chú hãy tìm dữ liệu cho cháu, cháu muốn xem”
“Tất cả sao?” Quan Minh Vũ nói.
Chiến Quốc Việt gật gật đầu.