Linh Trang thở dài nói: “Thật ra so với mọi người, em còn hận bà ấy hơn. Từ lần đầu tiên bà ấy làm tổn thương em, em liền ghi hận trong lòng, mỗi lần bà ấy làm hại em, hạt giống thù hẳn lại như được tưới thêm nước không ngừng sinh sôi, nảy nở.”
“Cuối cùng nỗi oán hận ấy cũng hóa thành cây đại thụ che trời cao chót vót, thấu tận trong máu thịt cùng xương tủy. Muốn chặt đứt nó chả khác nào tự hủy hoại bản, vô cùng đau đớn.”
Chiến Hàn Quân kinh ngạc nhìn Linh Trang, anh thực sự không ngờ rằng thương tổn Dư Thiên An gây ra cho cô lại khắc cốt ghi tâm, thâm trầm đến mức đáng sợ như vậy Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng nghe xong có chút khó hiểu.
“Mẹ, nếu mẹ hận bà ấy như vậy, vậy vì sao mẹ lại lựa chọn tha thứ?” Chiến Quốc Việt hỏi.
Linh Trang cười khổ: “Gì mà tha thứ, cả đời này mẹ cũng không thể nào tha thứ cho bà ấy. Bởi vì bà ấy đã khiến cho mẹ nếm trải nỗi thống khổ không cách nào quên được. Mỗi lần nhớ lại, trái tim mẹ vẫn còn đau nhói.
Làm sao có thể dễ dàng tha thứ như vậy được?”
Cơ thể vững chắc của Chiến Hàn Quân dường như bị động đất tập kích, toàn bộ nền móng đều bị phá hủy.
“Vậy ngay từ đầu tại sao mẹ lại giúp bà ấy?” Chiến Quốc Việt vẫn còn mông lung.
Linh Trang đưa mắt nhìn về phía Chiến Hàn Quân rồi nói: “Mẹ rộng lòng vị tha với bà ấy, cho bà ấy một cơ hội để cải tà quy chính. Như vậy trong lòng của bố các con sẽ thấy dễ chịu hơn, Không chỉ vậy còn có cả ông nội, cụ nội của mấy đứa… cũng yên tâm sống vui vẻ, hạnh phúc.”
Thanh Tùng rất yêu quý mẹ, nên vô cùng không cam lòng nói: “Mẹ ơi, hóa ra mẹ lựa chọn thỏa hiệp là vì nghĩ đến mọi người. Thật ra mẹ không cần cam chịu như vậy, bởi vì bất luận mẹ có làm chuyện gì, bọn con vẫn sẽ luôn ở bên ủng hộ mẹ.”
Cô mỉm cười nói: “Mẹ đã giam giữ toàn bộ thù hận ở trong lòng cùng bà nội mấy đứa chung sống hòa thuận rồi, như vậy thì đại gia đình chúng ta có thể vui vẻ bên nhau, không lục đục không toan tính, gia tộc thịnh vượng, cả nhà hạnh phúc. Đây là điều mà người nhà họ Chiến luôn mong muốn.”
Chiến Quốc Việt nghe Linh Trang giải thích thì đồng cảm sâu sắc với cô.
Mẹ vì bố, vì để nhà họ Chiến được đoàn kết cho nên lựa chọn nhẫn nhịn nỗi đau của bản thân.
Loại tình thân hết mình cống hiến cho người khác này, khiến cho lòng cậu vô cùng khó chịu.
“Nếu như có thể, con tình nguyện phá hủy thế giới này để bảo vệ mẹ một cách chu toàn nhất.” Chiến Quốc Việt kiên định nói Cô kéo Chiến Quốc Việt lên: “Quốc Việt, đó là bà nội của con, bà là người đã sinh ra bố, trao cho bố sinh mạng.
Thân phận đã được định sẵn, chúng ta không thể xem bà ấy như kẻ thù mà đối xử được.”
“Con cũng biết mẹ con có mối liên hệ vô cùng khăng khít với nhau, làm tổn thương bà ấy thì bố con cũng sẽ thấy đau khổ. Mà nếu bố con thấy khó chịu mẹ cũng sẽ chẳng vui vẻ gì. Cho nên tổn thương Dư Thiên An rồi cuối cùng lại chẳng khác nào tự làm khổ bản thân. Đây chính là nguyên nhân mẹ không muốn làm như vậy.”
Chiến Quốc Việt cái hiểu cái không gật đầu.
“Con biết rồi.”
“Đứng lên đi.” Linh Trang nói.
Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng đồng loạt đứng dậy, nhìn về phía cô đảm bảo nói: ‘Mẹ yên tâm, sau này bọn con sẽ không vô lễ với bà nội đâu.
‘ừ”
Nói xong hai đứa nhóc nghịch ngợm quay đầu bỏ chạy.
Linh Trang nhẹ nhõm thở dài một hơi, đứng dậy khỏi ghế, quay đầu lại thì thấy Chiến Hàn Quân đang nhìn cô đầy áy náy.
“Linh Trang, anh không biết rằng mẹ anh đã khiến em đau khổ như vậy…”
Cô mỉm cười nhàn nhạt nói: “Tất cả đều đã qua rồi’“
Chiến Hàn Quân nói: “Không hề, em chỉ đang cố giấu nó sâu trong đáy lòng, cố ý muốn quên đi tất cả mà thôi.”
Anh nhẹ nhàng ôm Linh Trang vào lòng, xúc động nói: “Anh xin lỗi, vì anh mà em phải nhãn nhịn như vậ Cô nói: ‘Anh quân, em mới là người phải xin lỗi mới đúng. Tha thứ cho em không thể thật lòng chấp nhận bà ấy được”
“Em đã rất cố gắng rồi” Chiến Hàn Quân nói: “Thật sự, em đã làm rất tốt rồi. Chẳng qua sau này chúng ta ít gặp bà ấy lại, như vậy có lẽ em sẽ không thường xuyên bị dày vò bởi những ký ức đau buồn kia nữa.”
“Không cần đâu.”
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ Tết Dương lịch kéo dài ba ngày, bé Tùng đưa hội chị em quay lại trường học, Chiến Quốc Việt thì ở lại một đêm, tận lực điều tra chuyện của bà Vân.