Lạc Thanh Tùng bướng bỉnh nói: “Em đang giảm cân mà”
Chiến Quốc Việt liếc nhìn dáng người hoàn hảo của Lạc Thanh Tùng, sau đó cậu đưa tay sờ vào bụng của Lạc Thanh Tùng.
Lạc Thanh Tùng cười nói: “Tại sao anh lại sờ vào người của em vậy ạ?”
Chiến Quốc Việt lườm cậu một cái rồi nói: “Toàn bộ cơ thể của em đều không có một chút mỡ thừa nào. Em giảm cân để làm cái gì vậy? Em muốn trở thành Tia chớp sao?”
Lạc Thanh Tùng tự nhiên vươn tay muốn khoác lên vai của Lạc Thanh An. Nhưng cậu bỗng nhiên nhớ tới lời dặn dò của Chiến Quốc Việt cho nên tay của cậu ngừng lại giữa không trung rồi rút về.
Chiến Quốc Việt vô cùng yêu thích sự lương thiện của Lạc Thanh Tùng và Lạc Thanh An. Bởi vì có lẽ cậu sẽ không bao giờ có được lòng tốt bụng như vậy. Do đó, cậu muốn cố gắng bảo vệ sự hồn nhiên này của họ suốt cuộc đời.
“Em đừng đùa nghịch nữa. Em và Thanh An đều có kết quả không tốt trong bài kiểm tra tháng trước. Điều đó đã khiến cho mẹ tức giận đến mức suýt nữa thì ngã bệnh. Hiện tại mẹ đang mang thai cho nên các em đừng làm cho mẹ cảm thấy buồn bực vào lúc này” Chiến Quốc Việt nói.
Lạc Thanh Tùng nói: “Em biết rồi ạ”
Khi ba đứa trẻ rời khỏi căn phòng thuê, Lạc Thanh Tùng lo lắng Lạc Thanh An sẽ bị đói cho nên cậu đã cố ý mang theo một hộp sô cô la.
Chiến Quốc Việt ra lệnh: “Thanh An đã vất vả lắm mới có quyết định giảm cân, vì vậy em đừng gây trở ngại cho em ấy chứ. Em đặt nó trở lại chỗ cũ đi”
Nhìn dáng người đầy đặn và mượt mà của Lạc Thanh An, Lạc Thanh Tùng có chút lo lắng nói: “Em sợ em gái bị đói.”
Chiến Quốc Việt nói: “Sô cô la có lượng calo rất cao. Em có thể chuẩn bị cho em ấy một hộp hoa quả mà”
Lạc Thanh Tùng gật đầu.
Lạc Thanh An bất đắc dĩ nhìn hai người anh trai đang quan tâm đến mình quá nhiều, cô bé nói: “Em thật sự đã quyết tâm muốn giảm cân. Hai người làm như vậy là sẽ quấy rối kế hoạch giảm cân của em đấy”
Lạc Thanh Tùng buồn bực để trái cây về chỗ cũ.
Lạc Thanh An quyết tâm giảm cân với một nghị lực phi thường.
Nhưng vì không có sự hướng dẫn khoa học của bác sĩ cho nên Lạc Thanh An rất nhanh đã nếm được đau khổ.
Vào buổi trưa, trong giờ học, cô bé đã ngất xỉu ở trên sân trường do bị tụt huyết áp.
“A, Chiến Thanh An bị ngất xỉu rồi”
Các học sinh trong lớp hoảng sợ hét lên.
Lạc Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt chạy từ phía sau đến phía trước như một cơn gió. Lạc Thanh Tùng không nói một câu nào mà lập tức bế Lạc Thanh An chạy như bay đến phòng y tế của trường học.
Các bác sĩ ở phòng y tế đều là những sinh viên đại học vừa mới ra trường và còn đang trong giai đoạn thực tập. Lạc Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt rất lo lắng đối với kỹ năng chuyên môn của họ.
Chiến Quốc Việt gọi điện cho Quan Minh Vũ và nhờ anh ta cử bác sĩ của bệnh viện Á Châu đến đây.
Lạc Thanh Tùng cứ quấn lấy chị gái y tá và hỏi: “Em gái của em bị làm sao vậy ạ? Chị đã từng tiếp xúc với những tình trạng tương tự như thế này chưa ạ?”
Chị gái y tá nói: “Em ấy là đói nên mới ngất xỉu. Đây là tình trạng khi bị tụt huyết áp.”
“Vậy chị đã từng chữa trị cho những bệnh nhân như vậy chưa ạ?”
Chị gái y tá thấy Lạc Thanh Tùng cứ hỏi liên tục thì dở khóc dở cười nói: “Có phải em đang lo lắng rằng chị sẽ không chữa trị được cho em gái của em đúng không?”
Lạc Thanh Tùng có chút ngượng ngùng nói: “Em xin lỗi chị nhưng không phải là em không tin tưởng chị mà bởi vì em gái của em là báu vật của mẹ em. Nếu như em gái của em xảy ra chuyện gì thì mẹ em nhất định sẽ không vui. Mà mẹ em là báu vật của bố em nên mẹ không vui thì bố em cũng sẽ không vui.
Mà bố em là người mà anh Quốc Việt nhà em kính yêu nhất nên bố không vui thì anh Quốc Việt nhà em cũng lập tức không vui”