Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1943: Chương 1943: Đau dài không bằng đau ngắn




Lạc Thanh Tùng chỉ vào Chiến Quốc Việt: “Chị nhìn xem, anh ấy và em là anh em sinh đôi cùng trứng với nhau. Nếu anh ấy không vui thì em có thể cảm nhận được tâm trạng của anh ấy cho nên em cũng sẽ không vui”

Chiến Quốc Việt không nói nên lời mà lườm cậu một cái: “Em nói nhiều quá rồi đấy”

Sau khi bác sĩ cho Lạc Thanh An uống dung dịch đường glucose, cô bé đã nhanh chóng tỉnh lại.

Lạc Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt thở phào nhẹ nhõm.

Công ty Á Châu.

Ngay sau khi Quan Minh Vũ nhận được cuộc gọi của Chiến Quốc Việt, anh ta lập tức đến phòng làm việc của Diệp Phong.

Diệp Phong đang ngồi trên ghế ở trong phòng, ngón tay thon dài của anh ta cầm điếu xì gà và nhẹ nhàng phun ra khói thuốc.

Quan Minh Vũ đi đến, lấy điếu xì gà ra khỏi miệng anh ta, bỏ cái điếu xì gà đang cháy đó vào gạt tàn rồi dập tắt nó.

Vẻ mặt Diệp Phong khó hiểu nhìn Quan Minh Vũ: “Anh đang làm gì vậy?”

Quan Minh Vũ nhìn anh ta và nói: “Vừa rồi Quốc Việt đã gọi điện cho tôi.”

Dạo gần đây tâm trạng của Diệp Phong rất chán nản và làm chuyện gì cũng đều không có sức sống. Anh nói với vẻ lười biếng: “Cậu bé đã nói cái gì?”

“Cậu bé nhờ tôi cử một bác sĩ đến căn phòng thuê.”

Ngón tay của Diệp Phong gập lại và vẻ mặt của anh ta có chút khẩn trương: “Thanh An bị bệnh sao?”

Quan Minh Vũ chế nhạo nói: đến Thanh An sao?”

Diệp Phong vội vàng nói: ‘Anh đừng có mỉa mai em nữa.

Rốt cuộc thì Thanh An bị làm sao vậy?”

Quan Minh Vũ nói: ‘Làm sao mà tôi biết được? Có lẽ là cô bé bị thương do nhảy lầu hoặc có lẽ là di chứng của việc ăn uống quá độ và cũng có lẽ là có thêm bệnh mới. Dù sao thì Thanh An cũng đã gặp phải vấn đề gì đó “

Diệp Phong cảm thấy rất áy náy. Bàn tay đang nắm chặt của anh ta khẽ run lên.

Cậu vẫn còn biết quan tâm Quan Minh Vũ thở dài, không đùa giỡn nữa mà nghiêm túc nói: “Được rồi, tôi không trêu cậu nữa. Tôi hỏi cậu, cậu có muốn đi đến căn phòng thuê để nhìn thấy Thanh An không?”

Diệp Phong đột nhiên trừng mắt nhìn anh ta: “Không phải là các người nói đau dài không bằng đau ngắn sao? Hôm qua Thanh An vừa mới đến và nói với em rằng cô bé đang phải cố gắng quên em đi. Lúc này em mà đi đến gặp cô bé thì anh nghĩ có thích hợp không?”

Quan Minh Vũ sờ mũi rồi nói: “Đúng là không thích hợp thật. Cách thích hợp nhất chính là đuổi Tô Cẩm ra khỏi thế giới của cậu và chấp nhận Thanh An”

Diệp Phong lập tức bật dậy và mắng: “Nếu em làm vậy thì khác gì là một kẻ vô ơn và lòng dạ tàn nhẫn chứ. Nhưng em cũng sẽ không mất đi tình cảm với Thanh An”

Quan Minh Vũ nói: “Được rồi, được rồi. Cậu không muốn đi thì thôi vậy. Tôi đi, tôi đi được chưa?”

Diệp Phong nhỏ giọng nói: “Cám ơn anh”

Sau khi Quan Minh Vũ rời đi, Diệp Phong như người mất hồn mà đi đi lại lại trong phòng làm việc.

Anh ta cực kỳ nóng lòng muốn chạy đến chỗ Lạc Thanh An ngay lập tức để xem rốt cuộc cô bé đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng mà lý trí đã kiềm chế suy nghĩ của anh ta hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, anh ta đến phòng làm việc của Phong Mang và nói một cách yếu ớt: “Phong Mang à, anh đi uống rượu với em đi”

Phong Mang bật cười: “Tâm trạng không tốt sao? Cậu đúng là đang rất khó khăn. Một bên là Tô Cẩm, là người mà cả đời này cậu cũng không thể thoát khỏi, còn một bên là Lạc Thanh An, là người có tình cảm và có ơn với cậu. Diệp Phong à, nếu tôi là cậu thì tôi cũng sẽ rất phiền muộn. “

Diệp Phong nói: “Anh đừng nói linh tinh nữa. Anh có đi hay không đây?”

Phong Mang nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ và lắc đầu: “Tôi vẫn còn một số công việc chưa làm xong”

“Vậy thì em đi đây” Diệp Phong cầm lấy áo vest và lảo đảo đi ra ngoài.

Quán bar.

Diệp Phong đã gọi mấy lượt rượu và uống hết sạch.

Người ta nói rằng một cơn say sẽ làm vơi đi ngàn nỗi sầu.

Nhưng sau khi uống rượu, từng sợi dây thần kinh của Diệp Phong lại trở nên cực kỳ nhạy cảm và chúng đều quấn lấy trái tim của anh ta giống như đang cố gắng hết sức để nhắc nhở anh ta rằng: “Diệp Phong, anh không thể quên Thanh An ….không thể…Nếu không có cô bé thì sẽ không có anh”

Khi trong trạng thái nửa say nửa tỉnh, Diệp Phong dường như nhìn thấy quá khứ mà bản thân anh ta đã cưỡng chế niêm phong nó trong đầu ở rất nhiều năm về trước Khi đó, anh ta đang học năm thứ tư ở đại học.

Sau đó, anh ta hẹn hò với một người bạn gái tên là Tô Tú.

Cô ta rất xinh đẹp, rất dịu dàng và rất bao dung, ân cần với anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.