Thanh Tùng còn đang trong giấc mộng, tiếng chuông ở trong chùa vang lên từng hồi, Thanh Tùng chập chờn mở mắt, uể oải mở miệng, mang theo một khẩu khí chế nhạo rời giường, nói: “Xuất gia không thể ngủ nướng, mấy người xuất gia này làm cái gì nghĩ không thông mà muốn xuất gia vậy.?”
Mặc quần áo rồi mang giày đi đến nhà ăn.
Nhìn đến bát cháo trắng và miếng bánh ngô, Thanh Tùng bất giác thở dài.
Cậu bé vào lúc này đúng là thời kỳ phát triển, lúc nào cũng muốn ăn cơm có đầy đủ thịt cá.
Nhìn đến mấy chị ở bên cạnh, tinh thân của Thanh Tùng nhất thời trở nên phấn chấn, múc một nửa bát cháo rồi sắp đến gần.
“Các chị chào buổi sáng, dáng vóc của mấy chị càng ngày càng đẹp nha” Thanh Tùng nịnh nọt nói.
“Miệng ngọt như vậy nhất định là có chuyện nhờ đến chúng ta” Chị hai nói.
Thanh Tùng dịu dàng ngồi bên cạnh chị cả, nói: “Em nói mấy chị càng lúc càng xinh đẹp, mấy chị lại nghĩ em có ý đồ không trong sáng, vậy về sau mỗi ngày em đều nói mấy chị càng lúc càng xấu nha?”
“Ít ba hoa” Chị hai khinh khinh trách mảng, Chị cả liếc mắt nhìn vào bát của Thanh Tùng, cả bát chỉ có phân nửa, giống như đồ ăn cho mèo vậy. Nhất thời lo lắng nói: “Cáo nhỏ, sao hôm nay lại ăn ít vậy?”
Thanh Tùng liền kinh ngạc.
Cậu bé một lòng một dạ nghĩ cách lấy lòng mấy chị, để các chị thương tình cho cậu thuốc chữa mắt để chữa trị cho bố. Thế nhưng lại quên mất nên bồi bổ cho bản thân.
Liền linh động nói: “Mấy chị thanh tú xuất sắc, so với nước thịt cơm trẳng thì cũng chỉ có thể lấp đầy bụng”
Chị hai cố tình không bỏ qua cho cậu: “Không việc liền đi nịnh hót, chắc chắn có ý gian, Cáo nhỏ nói đi, rốt cuộc là cậu muốn cái gì?”
“Mấy chị có ai có thuốc chữa mắt không?” Thanh Tùng thốt lời hỏi.
Chị hai chế nhạo: “Biết ngay là em có việc cần nhờ mà”
Các chị gái nhìn mặt nhau, sau đó nhất trí lắc đầu đáp: “Không có”
Chị cả tò mò nhìn Thanh Tùng hỏi: “Em cần thuốc chữa mắt để làm gì?”
Thanh Tùng liền nói dối: “Trước đó vài ngày, lúc em tính kế cái vị thượng tướng Mạt Thế kia, thì có một chút phấn rơi vào mắt em. Em lúc ấy cũng không để ý, nhưng mà hai ngày gần đây thì mắt có vẻ hơi khô”
Chị cả oán trách nói: “Chuyện lớn như vậy mà sao bây giờ em mới nói?”
Thanh Tùng liền hạ giọng xuống: “Nếu mấy chị không có thì thôi vậy”
Ăn hết cháo, Thanh Tùng liền trở nên mất hứng trở về phòng của mình.
Lúc này Em Chín Hoa Vô Ưu thần thần bí bí bước vào dò hỏi: “Em muốn thuốc chữa mắt là vì muốn chữa trị cho mắt của mẹ em?”
Thanh Tùng gật đầu.
Em Chín Hoa Vô Ưu kéo tay cậu bé qua: “Cho em, chị cũng chỉ có một bình này thôi”
Thanh Tùng cảm động đến rơi nước mắt: “Cảm ơn chị chín, chỉ có chị đối với em tốt nhất”
Sau khi Em Chín Hoa Vô Ưu rời đi, các chị khác cũng lần lượt tiến vào, các cô ấy tự tay mang thuốc đến cho Thanh Tùng, lúc rời đi còn không quên căn dặn: “Chuyện chị cho.
em thuốc, ngàn vạn đừng có nói cho người khác biết.”
Thanh Tùng ngẩn ngơ gật đầu.
Hoá ra lúc nãy mấy chị cố ý giữ khoảng cách với Thanh Tùng là vì tránh cho mấy điều nghỉ ky không cần thiết. Đây là phương pháp tốt nhất để bảo vệ lẫn nhau.
Thanh Tùng cảm động đến chảy nước mắt.
©ó được thuốc trong tay, Thanh Tùng lại bắt đầu lo sầu, bây giờ cậu phải làm như thế nào để đem thuốc đưa cho bố cậu đây? Hơn nữa phải làm cho bố cậu tin tưởng cậu, nguyện ý dùng thuốc cậu đưa mới được.
Cậu phải nghĩa biện pháp tiếp cận bố mẹ mới được.
Bỗng nhiên ở ngoài cửa truyền đến một tiếng đạn phát ra tín hiệu.
Thanh Tùng vội vã cất số thuốc đó đi, nhanh chóng bò về phía cửa sổ tìm kiếm kết quả.
Mấy chữ cái mà khói đạn xếp thành hàng chữ, chậm rãi tan đi, Thanh Tùng liền phân tích ý nghĩa của tín hiệu ngầm đó: “Có rất nhiều địch ở gân chùa Phi Mã”
Thanh Tùng chần chừ chớp mắt một cái rồi suy nghĩ: Có phải là mấy phiền phức của bố tới tìm ông ấy không?
Thanh Tùng chuẩn bị lao ra tìm kiếm kết quả liền bị chị sáu chạy vội về hướng cậu, túm lấy tay cậu, vô cùng lo lắng nói: “Cáo nhỏ mau đi cùng chị.”
Thanh Tùng vùng vẫy tay, nói: “Chị sáu, chị chạy nhanh đi, em ở lại phía sau cản cho.”