Chị sáu bất đắc dĩ nói: “Đường bí mật qua một lát nữa sẽ bị huỷ, nếu em không đi theo tụi chị, thì sẽ thành ba ba trong rọ. Nếu như để bọn họ bắt được, em nhất định sẽ chết đó”
Thanh Tùng lại nói: “Em tra ra được Cửu Trương Đồ đang nẵm trong tay của Mạt Thế, địch đông còn chúng ta thì ít người, còn có súng sắt, chỉ bằng chúng ta đi đường tắt.”
“Em muốn làm gì?”
Trong mắt Thanh Tùng tràn ra ý cười “Chỉ có thể làm tù nhân của bọn họ thì em mới có thể lẻn vào bên trong chỗ của Mạt Thế, tìm kiếm Cửu Trương Đồ.”
“Em muốn đi nẫm vùng sao?” Đôi mắt của chị sáu mở to, tỏ ra vẻ không thể tin được.
Thanh Tùng gật đầu, thúc giục nói: “Chị đi nhanh đi, nếu không thì sẽ không kịp.”
“Không được, năm vùng quá là nguy hiểm, em đi cùng chị đi”
“Chị sáu, không hoàn thành được nhiệm vụ. Chúng ta trở về cũng sẽ chết đấy”
Lúc chị sáu còn đang chần chừ, Thanh Tùng đã xông xáo bước về phía hướng cửa chùa.
Đáy mắt của chị sáu tràn đầy vẻ lo lắng: “Cáo nhỏ, em nhất định phải bình an trở về đấy: Bên ngoài chùa miếu.
Chiến Quốc Việt mang theo mười mấy tên Quỷ Ảnh xông tới Chùa Phi Mã cũng đã bị đội hộ vệ của Mạt Thế vây quanh.
Mười ba đoá kim hoa của Điện Quân Tình đã thông qua đường hầm mà bỏ trốn.
Chỉ có Thanh Tùng đứng ở trong khoảng sân lớn, lẳng lặng nhìn Chiến Quốc Việt đi về phía cậu. Xin ủng hộ chúng tôi tại { T rùmTruyện. c om }
“Vì sao không chạy trốn?” Chiến Quốc Việt hỏi.
Thanh Tùng đưa ngón tay lên lắc qua lắc lại: “Trốn, không phải là phong cách của tôi”
Chiến Quốc Việt cười lạnh rồi gọi một tên Quỷ Ảnh: “Ba ba trong rọ, bắt lấy”
Quỷ Ảnh lập tức vây quanh Thanh Tùng.
Thanh Tùng một lòng là muốn làm tù nhân, cho nên đánh rất qua loa.
Chiến Quốc Việt đứng ở bên cạnh, lặng lẽ thưởng thức tài nghệ của Thanh Tùng “Cậu Việt, những người khác chạy đi rồi”
Một tên Quỷ Ảnh sau khi tìm kiếm trong chùa Phi Mã thì chạy ra bẩm báo.
Chiến Quốc Việt nói: “Nơi này là căn cứ của bọn họ. Tất nhiên là sẽ có lối để chạy thoát rồi. Đi tìm”
“Vâng”
Thanh Tùng cùng Quỷ Ảnh giao đấu hơn mười hiệp, Chiến Quốc Việt nhìn chiêu thức của Thanh Tùng, liền hoang mang nhướng mày.
Mỗi một chiêu của người này đều làm cho Chiến Quốc Việt cảm thấy quen thuộc.
Nhưng mà mỗi một chiêu, Chiến Quốc Việt lại không thể gọi ra tên.
“Thân thủ không tồi” Chiến Quốc Việt nói thầm trong lòng, kỹ thuật võ công của người này không tồi, hơn nữa mỗi chiêu đưa ra đều thay đổi thất thường, chính là theo chiêu thức của cậu ta, nhưng Chiến Quốc Việt lại không hề biết trường phái võ thuật mà cậu bé đánh là của nhà nào.
Quả nhiên là cao thủ đỉnh cao.
Võ công của người này tuyệt nhiên không thua kém cậu.
“Là ai dạy cậu võ công?” Chiến Quốc Việt tò mò hỏi “Tự nghĩ ra” Thanh Tùng vừa quyết đấu với Quỷ Ảnh, vừa trả lời Chiến Quốc Việt Trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Chiến Quốc Việt hiện lên một vẻ mặt kính nể vô cùng: “Để tôi đến giúp cậu.”
Chiến Quốc Việt bước lên trước, trong nháy mắt đã đến trước mặt Thanh Tùng.
Thanh Tùng trố mắt kinh ngạc: “Tốc độ cũng nhanh nha”
Chiến Quốc Việt nói: “Còn có cái này nhanh hơn nè.”
Mới vừa nói xong, Chiến Quốc Việt rút từ trong ngực lấy ra một khẩu súng, chĩa vào đầu Thanh Tùng.
Khung cảnh đánh nhau kịch liệt lập tức ngưng lại: “Được rồi, anh thắng: “Trói cậu ta lại”