Linh Trang cười ha ha ha rộ cả lên Vườn Hương Đỉnh.
Dư Nhân mang đứa bé ôm trở về vườn Hương Đỉnh, ông cự Dư và Dư Sinh vô cùng vui mừng và phấn chấn. Hai người đàn ông già vây xung quanh của bé Quốc, vừa tìm đồ chơi cho đứa trẻ, lại vừa hát cho đứa bé một khúc ca nhỏ.
Bé Quốc cảm thấy rất mới lạ, không còn khóc náo nữa.
Dư Nhân thoải mái nằm ở bên trên của sofa, bày ra một thái độ của một vết sẹo đã tốt lên quên cả đau rồi nói: “Chơi cùng với trẻ con cũng đâu có mệt như bọn họ nói đâu cơ chứ?”
Nhưng mà khi đến buổi tối, Dư Nhân rất không dễ dàng gì mới có thể dỗ cho bé Quốc đi ngủ. Rồi đến lúc mà anh ta được đi ngủ, thì bé Quốc vậy mà đột nhiên lại oa một tiếng khóc lớn lên.
Dư Nhân nửa mê nửa tỉnh, con mắt thực sự là không thể nào chống đỡ nổi nữa rồi Ông cụ Dư chạy vào bên trong, ôm Bé Quốc lên, hùng hùng hổ hổ với Dư Nhân rồi nói: “Dư Nhân, cháu cái thằng nhóc thối tha này, lỗ tai cháu điếc rồi hả? Thằng bé đã khóc tô tiếng như thế rồi, mà cháu cũng không nghe thấy à?”
Dư Nhân mở ra cái đôi mắt vừa buồn ngủ vừa uể oải: “Ôi trời ơi, ông nội à, con thật sự không được nữa rồi. Ông giúp con ôm nó một lúc đi mà” Nói xong rồi thì lại nhắm mắt tiếp.
Dư Sinh chạy vào trong, dùng một cước đã thẳng vào mông của Dư Nhân, trực tiếp đáp cho anh ta lăn xuống dưới giường: “Ngủ cái gì mà ngủ hả? Ngủ ít đi một chút thì cũng có chết ai đâu. Thằng bé con nó đã khóc đến ghê gớm như thế này rồi, mày xem xem mày rốt cuộc là làm sao thế hả?”
Dư Nhân từ dưới chân giường lại bò lên trên, mơ mơ màng màng mà nói: “Anh họ nói rồi mà, trẻ con khóc, không phải đang đói thì cũng là cần thay tã rồi. Nếu không thì chính là tư thế vuốt ve không có đúng”
Ông cụ Dư lập tức chỉ huy mệnh lệnh: “Đi đi đi, mang sữa ra đây cho ông mày đi Bé Quốc uống sữa xong, thì vẫn khóc ghê gớm như lúc trước.
Dư Nhân dưới sự oanh kích của hai cái cố họng lớn như ông cụ Dư và Dư Sinh, trạng thái ngủ gật cũng sớm tỉnh lại rồi.
Nhìn qua ông nội và ông bố đang luống cuống tay chân kia, Dư Nhân lại có chút bất đắc dĩ mà nói: “Hai người các người có thể nào mà nhẹ nhàng hơn chút được không, giọng nói cũng nhỏ đi một chút, hành động thì nhẹ nhàng thôi, cũng không phải là chiến tranh mà, hai người dọa thằng bé mất rồi kìa”
Ông cụ Dư nói: “Có cái rẳm ấy, đứa trẻ của nhà họ Dư của ta lại nhát gan như thế à?”
Dư Sinh kéo kéo tay áo của ông cụ Dư, nói: “Bố à, đứa bé sinh ra là do Tranh Ngọc.
mang nặng đẻ đau mà, mà Tranh Ngọc cái con bé đó nói chuyện vô cùng tế thanh tế khí, nói không chừng là đứa bé này cũng thích ứng với hoàn cảnh yên tĩnh đấy rồi”
Ông cụ Dư cũng có thể co được dấn được, lập tức nắm bắt thanh âm ra khỏi cuống họng mà nói chuyện nhỏ đi: “Bé Quốc cục cưng à, đừng khóc nữa nha.
Ông cụ cố sẽ mua đồ chơi cho con nha”
Đứa trẻ vẫn cứ như cũ mà khóc náo, mấy người đàn ông to xác đã gấp đến độ đầu chảy đầy mồ hôi rồi.
“Bây giờ thì phải làm sao đây?”
Dư Nhân lấy điện thoại ra, nói: “Xem ra là chỉ có thể đi tìm mẹ thôi”
Dư Sinh vẫn còn cho răng Dư Nhân sẽ gọi điện thoại cho Tranh Ngọc. Ai mà biết được mười phút sau đó, bà Dư lại xuất hiện ở cửa lớn của vườn Hương Đỉnh chứ.
Dư Sinh nhìn thấy bà Dư, ngẩn ngơ mà đứng nguyên tại chỗ.
Bà Dư trực tiếp đi đến trước mặt của cậu bé con, bế đứa trẻ lên, nhẹ nhàng mà đong đa đong đưa. Tiếng khóc của đứa trẻ lúc này mới dần dần ngừng xuống.
Bà Dư nói: “Mấy người cứ trở về phòng nghỉ ngơi đi. Tôi đưa đứa bé đi xem toàn thành Ái Nguyệt đây”
Ông cụ Dư ra sức nháy mắt ra hiệu với Dư Sinh.
Dư Sinh tranh thủ thời gian đi đến trước mặt của bà Dự, lôi kéo tay của bà ấy khẩn cấp nói: “Bà chủ, đêm đã khuya rồi mà, Hàn Quân và Linh Trang cũng đã nghỉ ngơi rồi. Sao bà lại còn đi quấy rầy đám chúng nó nữa. Tối nay cứ ở lại vườn Hương Đỉnh đi mà”
Ông cụ Dư tranh thủ thời gian mà lách người đi.
Chỉ muốn để một chút ít không gian hai người cho con trai và con dâu thôi.
Dư Nhân nằm ở trên giường, kéo cái chăn lại rồi tiếp tục đi chìm vào giấc ngủ.
Ông cụ Dư lại quay trở lại, kéo theo đôi tai của Dư Nhân đi ra bên ngoài: “Cái thẳng nhóc thối này, mày không có mắt hay gì? Để cho bố mày với mẹ mày ở lại một mình đi chứ”