Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1827: Chương 1827: Gương vỡ lại lành




Dư Nhân nói: “Ông ơi, ông cứ từ từ mà nói, đừng có xách tai con như thế mà”

Sau khi ông cụ Dư và Dư Nhân rời đi.

Dư Sinh đóng lại cánh cửa của căn phòng ngủ, sau đó thì tự mình đứng chắn ở trước của cái cửa, phá hỏng đường đi ra ngoài của bà Dư.

Bà Dư ôm lấy đứa trẻ, nên cũng không dám tranh chấp ồn ào với ông ta. Vậy nên chỉ đành giận dỗi mà trừng mắt nhìn ông ta: “Ông muốn làm cái gì hả?”

Dư Sinh nhanh chóng bịch một tiếng, quỳ ngay xuống trước mặt của bà Dư, nước mặt tuôn đầy mặt nói: “Bà chủ à, tôi biết những năm qua, tôi đã để cho bà chịu quá nhiều ủy khuất rồi. Thật xin lỗi”

Bà Dư ngẩn ngơ. Cũng biết rõ Dư Sinh đã ở cùng bà mấy chục năm rồi, vẫn luôn tự kiềm chế chính bản thân vì là gia chủ của gia trại nhà họ Dư, xưa nay luôn làm theo ý mình, dù cho có làm sai chuyện gì thì cũng vẫn luôn là thái độ có đánh chết cũng sẽ không nhận sai.

Đôi mắt của bà Dư lã chã nước mắt: “Ông có biết là tôi đã đợi những lời này của ông bao nhiêu năm rồi không hả?”

Dư Sinh nói: “Lúc trước bà ở trong Phật Đường, mặc dù tôi không có nói xin lỗi với bà được, nhưng mà tôi trêu chọc bà dỗ dành bà không phải là vì muốn xin lỗi với bà một cách trá hình sao? Bà xem tôi đối xử với những người phụ nữ khác, có kiên nhẫn được như vậy giống như đối với bà không. Bà chủ à, bà đừng có tức giận với tôi nữa mà.”

Bà Dư ủy khuất nói: “Hừ, ông dỗ dành tôi trêu chọc tôi thế đó. Nhưng mà quay người một cái thì liền đem những lời mà nói với tôi quên sạch sành sanh rồi”

Dư Senh càng ủy khuất hơn: “Đó không phải là vì tác hại của thuốc ái tình hay sao”

Bà Dư phẫn nộ nói: “Đừng có nhắc đến thuốc ái tình. Nếu như ông thật sự là Liêu Hạ Huệ, thì ông cứ phải giống như Hàn Quân kia kìa. Tình nguyện ném đi cả tính mạng cũng phải bảo vệ được khí tiết của bản thân”

Dư Sinh ảo não nói: “Hàn Quân có chứng bệnh sạch sẽ, có chứng ám ảnh cưỡng bức.

nữa. Thằng bé đương nhiên có đủ khả năng để thủ thân như ngọc rồi. Nhưng mà tôi không có mấy cái căn bệnh kì quái đó.”

Bà Dư nhìn thấy cái bộ dạng ảo não của ông ta, trái tim lạnh như băng cũng dần dần tan biến rồi. Bà đi sang đó, kéo Dư Sinh dậy, nói: “Đứng lên đi.”

Dư Sinh nói: “Bà chủ không tha thứ cho.

tôi, thì tôi sẽ không đứng lên đâu”

Bà Dư sững sờ, nhẹ nhàng thở dài một hơi, hỏi: “Ông đã chuẩn bị xử lí Tú Hòa như thế nào chưa?”

Dư Sinh nói: “Hoàn toàn dựa vào Hàn Quân làm chủ rồi.”

Bà Dư nói: “Hàn Quân đang bận bịu để chuẩn bị cho buổi hôn lễ mà, làm gì có sức lức để mà đi quản chuyện của Tú Hòa?”

Dư Sinh nói: “Vậy có của bà chủ như thế nào?”

Bà Dư nói: “Linh Trang vốn dĩ không muốn cử hành hôn lễ mà, thế nhưng lại cũng từ cái miệng đấy mà nhắc chuyện muốn cử hành hôn lế? Tôi đang suy nghĩ đến ý đồ của con bé, thứ nhất là vì làm giảm đi sự ưu sầu của Hàn Quân, thứ hai là sợ rằng cố ý muốn cản trở sự giết chóc của Hàn Quân!”

Dư Sinh bừng tỉnh ngộ: “Ôi trời, Linh Trang cũng thật sự là một cô bé tuyệt vời đấy”

Bà Dư cười lạnh nói: “Nhà họ Dư của mấy người không phải là lại lợi dụng sự lương thiện của con bé để khi dễ con bé đó chứ?”

Dư Sinh nói: “Ôi trời, bà chủ, nhà họ Dư chúng tôi cũng bởi vì đã tiếp đón Linh Trang không được chu đáo, nên chịu phải sự trừng phạt vẫn chưa đủ à? Bà cũng đừng nhắc đến cái này nữa mà”

Bà Dư gật gật đầu.

Dư Sinh lại nói: “Bố của tôi cuối cùng cũng biết sự tốt đẹp của các nàng dâu rồi. Nếu không thì cũng không ngày nào giựt giây tôi là phải đem bà quay trở về nhà”

Bà Dư cười khổ nói: “Sớm biết được đàn ông gia trại của nhà họ Dư mấy người rượu.

mời không muốn, muốn uống rượu phạt như thế, thì tôi đã nên giống với Linh Trang, sớm phản kháng lại rồi. Cũng không trở thành khoảng thời gian phí phạm như thế, đợi đến khi tóc bạc rồi, mới cùng với ông gương vỡ lại lành lần nữa”

Dư Sinh nghe ra được ý trong câu nói, vô cùng vui mừng: “Bà chủ, bà đồng ý gương vở lại lành với tôi rồi hả?”

Bà Dư gật gật đầu: “Tôi là đang nhìn vào mặt mũi của cháu đích tôn. Tôi muốn cho bé Quốc một cái gai đình hoàn chỉnh”

Dư Sinh đứng cả dậy, hưng phấn ngay lập tức kéo bà Dư vào lòng ôm, nói: “Bà chủ, bà cuối cùng cũng đồng ý quay trở lại bên tôi rồi.

Tối ngày hôm nay, bà đừng có về kia nữa, ngủ cùng với tôi đi mà”

Bà Dư ngượng ngùng mà gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.