Chiến Hàn Quân và ông cụ Nghiêm ra ngoài phòng làm việc và hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bà Nghiêm và cô Bảo Ngọc trông vô cùng sốt ruột.
Anh Nguyệt cười khổ: “Chắc là chị Linh Trang đánh nhau với anh Hàn Mặc”
Không bao lâu, Linh Trang và Nghiêm Hàn Mặc xuống lầu Trong khi Nghiêm Hàn Mặc thì mặt mũi bầm dập, Linh Trang hoàn toàn không bị thương gì.
Mọi người há hốc mồm, Cô Bảo Ngọc hốt hoảng kêu lên, xông về phía Nghiêm Mặc Hàn: “Mặc Hàn, anh không sao chứ”
Nghiêm Linh Trang oán hận nói: “Yên tâm đi, tai họa lưu ngàn năm, không chết được”
Cô Bảo Ngọc bật khóc: “Linh Trang, anh ấy là anh của em mà, sao em lại đánh anh ấy ác như thế?”
Nghiêm Linh Trang thầm thì: “Em đã nhẹ tay với ổng rồi đấy. Với cái đức hạnh này của ổng, em không thiến ổng đã là tích đức tổ tiên lắm rồi”
Nghiêm Mặc Hàn bất ngờ trừng mắt Nghiêm Linh Trang: “Mấy năm nay, không thấy đầu óc em phát triển nhưng tay chân càng ngày càng phát triển ấy nhờ”
Nghiêm Linh Trang kiêu ngạo cười: “Anh thì ngược lại, đầu óc phát triển nhưng lại đánh nhau quá gà, đáng đời bị đánh”
Mẹ Nghiêm dở khóc dở cười: “Hai cái đứa này, muốn đánh nhau cũng nên xem có phải lúc để đánh nhau không chứ! Ngày hôm nay có khách quý tới thăm, hai đứa ngoan cho mẹ”
Chiến Hàn Quân nói: “Đều là người trong nhà. Mẹ không cần khách sáo”
Mẹ Nghiêm có lòng hòa giải mâu thuần của hai anh em, bèn dặn dò Linh Trang: “Bé Trang, sao còn chưa đi lấy thuốc bôi cho anh con Nghiêm Linh Trang lấy thuốc ra, cô Bảo Ngọc liền vươn tay, dịu dàng nói: “Để chị làm cho.
Nghiêm Linh Trang liếc nhìn Anh Nguyệt, không muốn Anh Nguyệt ấm ức nên nói: “Chị dâu, cứ để em làm đi”
Sau đó cô cầm thuốc dùng sức xoa lên chỗ đau của Nghiêm Mặc Hàn.
Nghiêm Mặc Hàn đau đến nhe răng: “Lòng dạ phụ nữ là độc nhất”
Nghiêm Linh Trang thì thầm: “Có phải anh muốn cô Bảo Ngọc xoa cho mình lắm không?”
Nghiêm Mặc Hàn nhìn cô Bảo Ngọc, lại nhìn Anh Nguyệt, nuốt một ngụm nước bọt: “Thôi em cứ làm đi”
Nghiêm Linh Trang cười như tên trộm: “Vậy nhịn cho em”
Nghiêm Linh Trang thoa thuốc, Nghiêm Mặc Hàn giống như vừa đi qua mười tám tầng địa ngục. Sau khi thoa thuốc xong, sắc mặt anh ta tái nhợt, mồ hôi lạnh nhễ nhại trên trán.
Cô Bảo Ngọc vô cùng đau lòng cho anh ta, đỡ Nghiêm Mặc Hàn lên: “Mặc Hàn, em đỡ anh về phòng nghỉ ngơi”
Nghiêm Linh Trang nhìn bóng lưng của bọn họ, lần thứ hai nắm chặt tay: “Em nên đánh anh liệt nửa người, cho anh không kiếm được vợ”
Ông cụ Nghiêm lắc đầu bất lực, ai oán nói với Chiến Hàn Quân: “Hàn Quân à, Linh Trang nhà ông bị cháu chiều hư rồi”
Chiến Hàn Quân cưng chiều nhìn Nghiêm Linh Trang, cười nói: “Để cô ấy ở bên cạnh không phải là để cưng chiều cô ấy sao?
Anh Nguyệt cạn lời nhìn trời: “Anh à, làm ơn suy nghĩ cho cảm nhận của người độc thân như em đi chứ?”
Làm sao Chiến Hàn Quân không thấy thương cho em gái về buổi gặp gỡ ngày hôm nay được, cũng an ủi cô ấy: “Anh Nguyệt, anh tốt hơn nhất định sẽ giúp em tìm một ngư: cậu ta gấp trăm lần, để cậu ta phải sống trong hối hận đến cuối đời”
“Dạ” Anh Nguyệt gật đầu, mỉm cười chua chát.