Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 673: Chương 673: Còn là nhà của em nữa




Biệt thự Ngọc Bích không Vào bữa trưa, mẹ Nghiêm đã chuẩn bị một bữa ăn vô cùng thịnh soạn.

Ông cụ rất nhiệt tình kéo Diệp Phong và Phong Mang cùng ngồi xuống, một bàn hình elip dài ngồi đầy người.

Nghiêm Linh Trang nhìn thấy những món ăn thơm ngon thường ăn thì thèm đến chảy nước dãi. Cô ôm lấy tay mẹ Nghiệm bắt đầu làm nũng: “Mẹ ơi, tay nghề của mẹ lại giỏi hơn rồi, tiếc là con không thể ngày ngày ăn đồ mẹ nấu, thật là quá lời cho bố”

Nụ cười trên mặt mẹ Nghiêm nháy mắt cứng lại, bà đưa ánh nhìn ai oán về phía Nghiêm Cách đang ngồi bên cạnh mình, Nghiêm Cách miễn cưỡng cười, ấp úng nói dối: “Đúng vậy, bố con có lộc ăn lắm”

Cảm xúc của Nghiêm Linh Trang nháy mắt tụt xuống, ủ dột ngồi trước mặt Chiến Hàn Quân.

Thực ra cô biết rằng, bố và mẹ đã ở riêng từ lâu. Đa phần bố đều ở phía nhà vợ nhỏ Thôi Như An.

Chiến Hàn Quân gắp cho cô thịt kho mà cô thích ăn nhất, nhẹ nhàng nói: “Ăn đi”

Nghiêm Linh Trang miệng thì nhai thịt, mắt thì ầng ậng nước.

Nghiêm Mặc Hàn thấy em gái không vui, vì dỗ cô vui nên đổi đề tài: “Linh Trang, lần này em về định ở bao lâu?”

Nghiêm Linh Trang nhìn mẹ đang chau mày: “Dù sao hôm nay em cũng không định đi”

Nghiêm Mặc Hàn làm bộ nôn mửa với cô: “Con gái lớn gả đi như bát nước đổ, sao vẫn còn thích ở nhà mẹ như vậy chứ?”

Nghiêm Linh Trang tức giận giơ nắm đâm lên dọa anh ta: “Anh có tin em đánh anh đến mẹ cũng nhận không ra không?”

Nghiêm Mặc Hàn không sợ chết: “Chồng của em còn ở đây, em có thể dịu dàng chút được không? Ít nhất cũng giả vờ chút đi, hung dữ như thế, anh sợ chồng em ly hôn với em đó”

Nghiêm Linh Trang tức đến giậm chân: “Nghiêm Mặc Hàn, anh đúng là miệng chó.

không mọc được ngà voi”

Chiến Hàn Quân an ủi cô: “Đừng lo, anh sẽ không trả hàng đâu”

Ông cụ cười hiền từ, nhiệt tình giữ Linh Trang và Chiến Hàn Quân ở lại: “Hàn Quân, tối nay cháu ở lại đi”

Chiến Hàn Quân đồng ý cái rụp: “Vâng ạ”

Cả phòng ăn đều sững sờ.

Ai cũng biết Chiến Hàn Quân trăm công nghìn việc, hơn nữa trước nay đều không ở lại nhà người khác. Giờ anh lại đồng ý dứt khoát như vậy, thật sự rất hiếm thấy.

Anh Nguyệt thấy anh trai và chị dâu muốn ngủ lại đây thì khách sáo mà nói: “Anh, chị dâu, vậy em không ở cùng hai người nữa, ăn xong em sẽ về Hà Nội”

Nghiêm Linh Trang tức giận trừng mắt nhìn Nghiêm Mặc Hàn, khiến trách anh ta vô cùng.

Nghiêm Mặc Hàn hơi sững ra, đáy mắt thoáng qua vẻ xấu hổ nhưng lại không hề lên tiếng.

Nghiêm Linh Trang vô cùng muộn phiền, chỉ có thể tự níu kéo Anh Nguyệt: “Anh Nguyệt, em về thủ đô, chị sợ cặp cha mẹ tồi đó sẽ không đối xử tốt đẹp gì với em”

Sắc mặt Anh Nguyệt ảm đạm.

Cô ấy đương nhiên hiểu rõ, khi mình làm trái ý của mẹ mà giúp Linh Trang gỡ tội trước tòa, tình mẹ con cũng đã đến điểm tận cùng rồi.

“Em sẽ không về biệt thự Ngọc Bích” Anh Nguyệt nhẹ giọng nói: “Nơi đó đã không chào đón em rồi”

Nghiêm Mặc Hàn không ngờ tình cảnh của Anh Nguyệt lại tệ đến vậy, có lẽ là sự lo lắng đã khiến anh không kiềm chế được tình cảm của mình, ngạc nhiên nói: “Không phải Ngọc Bích là nhà em sao?”

Nghiêm Linh Trang cố ý nói ra hoàn cảnh của Anh Nguyệt: “Anh Nguyệt vốn không phải con gái ruột của Chiến Bá Kiên, Chiến Bá Kiên vì muốn kết thông gia với nhà họ Điền nên đã gán ghép Anh Nguyệt cho tên khốn nạn Điền Cốc Nông kia, Anh Nguyệt không đồng ý, họ liền giở thủ đoạn, khiến Ahn Nguyệt suýt nữa bị Điền Cốc Nông làm nhục”

Đôi đũa trong tay Nghiêm Mặc Hàn rơi xuống bàn ăn.

Những lời này của Nghiêm Linh Trang thật sự khiến Anh Nguyệt rất đau lòng, mắt Anh Nguyệt đỏ lên, kiên cường nói: “Chị Linh “Trang, em xin chị đừng nói nữa”

Nghiêm Mặc Hàn không dám nhìn Anh Nguyệt, nhưng nghe thấy giọng nói đầy đau xót của Anh Nguyệt, trái tim anh ta đau đớn đến kỳ lạ.

Thảo nào, lần này gặp Anh Nguyệt, tính tiểu thư của em ấy đều biến mất hết rồi.

Nếu như là trước đáy, anh mà có bạn gái thì em ấy nhất định sẽ không chịu bỏ qua, nhưng lần này em ấy lại nhãn nhịn khiến người ta đau lòng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.