Trên mặt Nghiêm Hiểu Như có hai mảng đỏ ửng Chiến Hàn Quân tức quãng chén nước rơi trên mặt đất: “Tất cả hãy cút hết cho tôi Dáng vẻ nổi giận của anh giống như một con sư tử đực ngủ say ngàn năm bị thức tỉnh, đang cảm giác đói bụng khát máu, chỉ muốn cần nuốt tất cả mọi sinh vật sống.
Nghiêm Hiểu Như sợ hãi run rẩy, nhưng bây giờ chính là lúc mà Chiến Hàn Quân yếu đuối nhất và cũng là thời cơ tốt nhất để cô ta thừa cơ nhảy vào.
Cô ta lấy hết dũng khí đánh liều nói: “Anh Hàn Quân, em biết rõ ý định của bác gái không được tốt lắm, nhưng anh hãy yên tâm, mục đích em đến biệt thự Ngọc Bích cũng không phải để tiếp cận anh, em chỉ là… Chỉ là đến vì chị Linh Trang”
Nghiêm Hiểu Như lùi một bước để tiến lên, càng tinh ranh hơn ở chỗ cô ta biết cách lợi dụng vảy rồng ngược của Chiến Hàn Quân.
Trong nháy mắt Chiến Hàn Quân sẽ xóa bỏ lo ngại với cô ta “Cô đến đây vì Linh Trang ư?” Trong đôi mắt của Chiến Hàn Quân toát ra sự khát máu lạnh lùng Nghiêm Hiểu Như biết nước cờ này của cô ta đã đi đúng.
Cô ta kìm nén nước mắt, đau lòng nói: “Mặc dù em và chị Linh Trang là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng tình cảm của bọn em rất tốt, lại càng không có gì phải bàn. Trước khi chị Linh Trang xảy ra tai nạn xe cộ, em có nhận được một cuộc gọi của chị ấy, em không tin đây là tai họa tự nhiên, cho nên…”
Nghiêm Hiểu Như muốn nói lại thôi.
Vì cô ta đoán rằng, đã chạm đến điểm ranh giới danh dự của nhà họ Chiến. Cô ta cũng không còn can đảm nói ra.
Mà lời nói dối cô ta bịa ra đã thành công hấp dẫn sự chú ý của Chiến Hàn Quân.
“Cô ấy nói cho cô cái gì hả?” Anh kích động đứng lên.
Nghiêm Hiểu Như ngắm nhìn khuôn mặt mê hoặc của Chiến Hàn Quân, trong trí nhớ của cô ta gương mặt lạnh lùng cao quý này đã dịu dàng mỉm cười với Linh Trang, một ca sĩ biểu diễn.
Mà Nghiêm Hiểu Như lại ghen tị đến phát điên.
Bời vì một giây sau khi nhìn thấy Chiến Hàn Quân, cô ta đã lưu luyến si mê anh.
Nhưng anh mắt của anh từ trước đến nay vẫn luôn đặt trên người Nghiêm Linh Trang, một cái liếc mắt cũng keo kiệt không cho cô ta.
Nghiêm Hiểu Như thầm thề chỉ cần có thể làm cho anh thích cô ta thì cho dù phải trả bất kỳ cái giá nào đi chăng nữa cô ta cũng chấp nhận Cô ta là một người phụ nữ rất khôn ngoan, cô ta biết sau khi báo bí mật cho Chiến Hàn Quân biết thì Chiến Hàn Quân sẽ qua cầu rút ván, đuổi cô ta ra khỏi vườn Hương Đỉnh.
Cô ta giả vờ sợ hãi nói: “Ôi, anh Hàn Quân, bác gái vẫn đang đợi em mang nước trà qua.
Em lại quên mất chuyện này, lát nữa lại nói chuyện tiếp”
Sau đó rời đi như bay.
Đi ra khỏi vườn Hương Đỉnh, Nghiêm Hiểu Như vỗ trái tim đang không ngừng đập kịch liệt. Dáng vẻ nổi giận của Chiến Hàn Quân làm người ta rất sợ hãi!
Thậm chí cô ta còn cảm thấy kính nể Nghiêm Linh Trang. Cô ta lúc nhỏ vậy mà lại giống món trang sức bên cạnh Chiến Hàn Quân, cô ta làm sao có thể thản nhiên đổi mặt với anh ta được nhỉ?
Nghiêm Hiểu Như suy nghĩ, tiếp theo chắc chắc chắn Chiến Hàn Quân sẽ tự mình tìm đến cô ta, cô ta lại không thể viện lý do để đuổi anh ta đi được, anh ta còn thông minh như vậy nữa chứ.
Một người, kiếm có quá nhiều thì cũng sẽ bị anh ta vạch trần.
Mà cô ta phải lợi dụng cơ hội tiếp theo để đơn độc ở chung, khiến quan hệ của bọn họ trở nên thân thiết hơn.
Chiến Hàn Quân lại quay về ngồi lên ghế, bắt đầu thở dài chán nản.
Những bề trên trong nhà họ Chiến cho rằng anh chuyển về sống ở biệt thự Ngọc Bích là để trị liệu tốn thương tình cảm Chứ không thể ngờ được anh trở lại vườn Hương Đỉnh chỉ là muốn thuận lợi hơn cho việc điều tra hai người đàn ông thân cận nhất bên cạnh anh là ông nội và bố.
Anh muốn biết rõ, ngọn núi lớn chắn ngang giữa anh và Nghiêm Linh Trang là gì.
Rõ ràng bọn họ yêu nhau đến thế, vì sao lại cứ phải xa nhau hết lần này đến lần khác?