Nửa đêm, sau khi đợi tất cả mọi người đã ngủ say, Chiến Hàn Quân mới phòng ngủ để không đã lâu ở lầu hai.
Trước đây lúc anh ở trong căn phòng này tìm thấy Lạc Thanh Du, sắc mặt của cô có hơi không đúng, nhưng cô lại lừa anh nói là cô bị lạc đường Anh vẫn một lòng một dạ tin tưởng cô, cho nên đã không suy nghĩ nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó Lạc Thanh Du biết rõ trong căn phòng này có chút không bình thường. Mà cô cũng không tin tưởng anh, cho nên lúc đó đã bỏ lỡ cơ hội cầu cứu anh.
Vi thế cho nên tiếp theo mới xảy ra chuyện ngã lầu.
Chiến Hàn Quân mượn ánh sáng mờ của đèn tường ở hành lang đi đến trước cửa phòng ngủ.
Đẩy cửa ra, lúc này công tắc đèn pin cũng được bật lên, một chùm ánh sáng chiếu vào trong phòng, bóng tối trong phòng bị xua đi, mỗi góc hẻo lánh trong phòng đều trở nên rõ ràng.
Đây là một căn phòng ngủ trông hết sức bình thường, có một cái giường, một bộ bình phong, một bộ lư hương lạnh như băng, trên vách tường còn có một bức tranh vẽ.
Trang trí đơn giản như vậy, tại sao lại có thế khiến cho Lạc Thanh Du có cảm giác tối tăm u ám được nhỉ?
Lúc ánh sáng của chiếc đèn pin lia qua chỗ bức tranh kia, đột nhiên sâu trong mắt anh có gì đó lay động, anh chỉ có cảm giác bức tranh này hơi kỳ lạ.
Anh cầm đèn pin sát lại chỗ khung lồng tranh băng kính, phát hiện trên khung tranh có che dấu một lớp giấy dầu trong suốt. Thế nhưng ở phần viền lại có bọt khí nổi lên, cho nên ở chỗ bị ánh sáng chiếu vào ánh sáng sẽ bị phản chiếu Chiến Hàn Quân kéo giấy dầu, trong khung tranh đột nhiên dần hiện ra một hình ảnh trái ngược. Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại ở hình ảnh một cặp tình nhân rất mặn nồng Con mắt Chiến Hàn Quân ngẩn ra.
Người đàn ông trong bức tranh bị người ta cố ý phá hỏng cho nên từ đầu đến cuối hình ảnh chỉ toàn màu sắc hỗn loạn, không thể nhìn thấy rõ được. Nhưng người phụ nữ kia lại rõ ràng rơi vào trong tròng mắt của Chiến Hàn Quân. Mặc dù chỉ lộ ra sườn mặt của cô ấy, nhưng vẫn có thể nhìn ra được cô ấy là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, cô gái có mái tóc dài màu hạt dẻ tự nhiên, mà môi của cô gái mỏng và hơi nhếch lên. Điều này đã làm cho Chiến Hàn Quân hoàn toàn khiếp sợ.
Cánh môi mỏng mà lại hơi nhếch lên này, sẽ không vô duyên vô cơ mà toát ra thần thái kiêu ngạo. Đơn giản đó chính là phiên bản sao chép của anh Trong đầu anh vang lên giọng nói nghỉ ngờ của mọi người khi anh còn nhỏ: “Chiến Hàn Quân, sao cậu không hề giống mẹ cậu một chút nào vậy hả?”
“Nhan sắc của bố mẹ cậu cũng chỉ có thể nói là trên mức trung bình, sao bọn họ lại có thể sinh ra cậu có nhan sắc đẹp trai cực phẩm nghịch thiên như vậy chứ?”
Chiến Hàn Quân cảm thấy sức lực toàn thân đang từ từ biến mất, anh co quắp mềm nhũn ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Anh có khả năng, cơ bản cũng không phải là con trai của mẹ mình sao?
Trong cặp mắt chim ưng của Chiến Hàn Quân phát ra ánh sáng u tối, phát hiện này khiến cho anh cảm thấy rất bất an.
Càng làm cho anh bất an hơn chính là, gần đây bức tranh này đã bị ai đó động vào. Hệ thống bảo vệ của vườn Hương Đỉnh của anh thuộc vào hạng nhất, nhưng đã có người ra vào phòng của anh một cách bình thường, chuyện này thật quá đáng sợ.
Nhiều năm nay, anh và người khác đã dùng chung vườn Hương Đỉnh nhưng anh lại hồn nhiên không cảm thấy gì.
Cuối cùng thì anh cũng đã biết được nguyên nhân căn bệnh tự kỷ của Quốc Việt.
Thì ra những đoạn ngắn rời rạc mà Quốc Việt nói cho anh không phải là do con bị ảo tưởng mà là đến từ hiện thực.
Quốc Việt nói: “Voi nhỏ trong pháo đài giống như vẫn luôn nhìn con. Con sợ”
Chiến Hàn Quân sợ hãi bởi những mảnh vụn ký ức, anh chỉ cảm thấy sơ suất đối với Quốc Việt đơn giản chính là một tội ác hết sức to lớn.
Đứa bé còn nhỏ như vậy nhưng anh lại hết lần này đến lần khác bắt nó phải dũng cảm. Bí mật trong lòng Quốc Việt không có cách nào giải tỏa được, nội tâm của nó bị phong bế trong những năm dài tháng rộng nên chỉ có.
thể làm cho nó mắc bệnh tự kỷ.
Anh đúng thật là một người bố thất bại.
Chiến Hàn Quân rất nhanh di chuyển bước chân đến tòa thành của Chiến Quốc Việt, sau khi tòa thành bị phá hỏng, anh vẫn luôn không có sức lực xây lại Voi nhỏ ở cửa sổ trong thành, lúc Chiến Hàn Quân kiểm tra mắt của voi nhỏ, anh kinh ngạc phát hiện ra mắt của voi nhỏ giống như đã bị đổi thành mắt ngọc.
Mặc dù đều là màu trắng ngọc mắt voi, nhưng vốn là mắt ngọc trong suốt nhưng hiện tại đã biến thành mắt voi không trong suốt.
Trong lòng Chiến Hàn Quân hơi chùng xuống, xem ra đúng thật là vườn Hương Đỉnh đang cất giấu một bí mật không hề tầm thường.
Anh rất cần phải đi tìm hiểu chuyện cũ đằng sau.
“Cậu chủ!”