Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1228: Chương 1228: Có thể vì cô ấy mà làm mọi thứ




Khi chiếc xe do Nghiêm Mặc Hàn dẫn đầu lái vào đại viện Ngô Đồng, pháo nổ đột ngột vang lên, khói nghi ngút, những câu hát và tiếng cười vui vẻ của trẻ em vang lên trong sân.

“Chào mừng con gái cả nhà họ Nghiêm Về nhà”

Đàm Bảo Ngọc chậm rãi bước trên thảm đỏ với sự hỗ trợ của Anh Nguyệt. Lúc này, ông cụ đang cầm micro, giọng nói lanh lảnh vang lên.

“Các vị bạn hữu thân thiết, các đơn vị truyền thông thân mến, cảm ơn các bạn đã bớt chút thời gian đến đây. Nhà họ Nghiêm chúng tôi hôm nay sẽ tuyên bố hai sự kiện đáng mừng. Sự kiện đáng mừng đầu tiên là Nghiêm Mặc Hàn và Đàm Bảo Ngọc nhà chúng tôi đã ly hôn”

Nói đến đây, các vị khách bỗng im lặng.

Đây là loại sự kiện hạnh phúc gì chứ?

Ông cụ Nghiêm có phải là hồ đồ rồi không?

Ông cụ cười toe toét, “Mọi người nghe tôi nói. Tuy rằng Bảo Ngọc không còn là con dâu nhà họ Nghiêm chúng tôi nữa, nhưng bắt đầu từ hôm nay, con bé sẽ là con gái lớn của nhà họ Nghiêm chúng tôi. Từ nay về sau trên thế giới này sẽ không còn Đàm Bảo Ngọc cô đơn không nơi nương tựa nữa, chỉ có Nghiêm Mặc Ngọc bố mẹ khỏe mạnh, em trai em gái Song toàn”

Ông cụ còn kể về chiến công xả thân cứu người của Đàm Bảo Ngọc, được mọi người đồng tình tán thưởng Đàm Bảo Ngọc đã cảm động rơi nước mắt trước tiếng vỗ tay vang dội của mọi người.

Cô ấy liên tục nói với Linh Trang: “Em Linh Trang, chị thực sự rất hạnh phúc. Cảm ơn em, đã cho chị cảm nhận được mình quan trọng tới như vậy”

Ông cụ thông báo sự kiện đáng mừng thứ hai, “Còn có một sự kiện đáng mừng.

nữa, chính là con đường tình yêu trường kỳ của đôi thanh mai trúc mã, Nghiêm Mặc Hàn và Chiến Anh Nguyệt, cuối cùng đã kết thúc.

Nhà họ Nghiêm chúng tôi mượn ánh hào.

quang của con gái lớn Tranh Ngọc, ở đây cô chủ nhà họ Chiến cô Ánh Nguyệt, không biết cô có đồng ý hạ mình gả vào nhà họ Nghiêm chúng tôi không?”

Nghiêm Mặc Hàn bĩu môi, có chút ấm ức.

nói: “Ông ơi, rõ ràng là tự nguyện từ hai phía, một người gả một người lấy, sao ông lại nói thành hạ mình gả cho rồi? Gả cho cháu rất ấm ức sao?”

Chiến Anh Nguyệt đẩy Nghiêm Mặc Hàn, “Sao lại không ấm ức? Em theo đuổi anh nhiều năm như vậy, đáng lẽ ra phải đổi thành anh cực khổ theo đuổi em. Đợi anh bù đắp đủ khổ cực của em rồi em mới đồng ý lấy anh. Ông nội nói em hạ mình gả cho anh, vậy chính là hạ mình gả cho anh rồi”

Nghiêm Mặc Hàn không chịu nhượng bộ, “Em cũng không phải là hoàng thân quốc thích, gái ế có thể gả cho người trẻ tuổi tài năng tuấn tú như anh chính là phúc phần mà tổ tiên ban cho em rồi, em đừng có mà được.

voi đòi tiên.”

Chiến Hàn Quân bước ra ngoài uyển chuyển, tao nhã như ngọn đồi xanh với bóng lưng cao lớn, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Nghiêm Mặc Hàn, “Tuy rằng Anh Nguyệt nhà tôi không phải là hoàng thân quốc thí nhưng em gái của Chiến Hàn Quân tôi từ nhỏ đã sống theo lễ chế của công chúa mà trưởng thành. Nghiêm Mặc Hàn, nếu anh muốn cưới con bé, thì phải đặt sự tôn nghiêm của anh, sự kiêu ngạo, thể diện của anh xuống. Anh nguyện ý vì con bé mà làm tất cả mọi thứ, bao gồm cả lượn vòng ở trong bòng bếp, ra ngoài chém giết, anh phải vì con bé mà biến mây giông thành nẵng ấm”

Nghiêm Mặc Hàn nhìn Linh Trang ngồi trên xe lăn, cười xấu xa, “Đừng cao giọng như vậy, tôi hỏi cậu, cậu có đồng ý vì em gái tôi mà đặt xuống sự kiêu ngạo, tự tôn, thể diện của cậu không?”

Chiến Hàn Quân bước đến gần Linh Trang, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Linh Trang, chân thành và nghiêm nghị nói: “Linh Trang. Cảm ơn em vì chưa từng bỏ rơi anh.

Thực ra, anh cũng có thể làm xương sườn của em, làm vật trang sức của em, làm vật lệ thuộc vào em, chỉ cần không tách rời khỏi em là được rồi.”

Nghiêm Linh Trang rất tự hào, mặc dù Chiến Hàn Quân thường ngồi xổm hoặc quỳ để nói chuyện với cô trên xe lăn ở nhà.

Nhưng đây là một bữa tiệc có đầy đủ mọi loại khách quý. Anh làm như vậy- không cảm thấy mất mặt sao?

Cô chỉ có thể cố gắng hết sức để cứu vớt lại thể diện đã rách nát của anh lại. “Anh Hàn Quân, có thể được ở bên anh, là vinh hạnh của em”

Nghiêm Mặc Hàn sững sờ.

Chiến Hàn Quân quỳ xuống nơi công cộng, cử chỉ này đối với anh ta quả thực là rất điên rồ.

Nghiêm Mặc Hàn muốn chạy…

Anh Nguyệt nhìn Nghiêm Mặc Hàn, sự bất mãn của cô ấy tràn ra từng chút từng chút một.

Chiến Quốc Việt nhìn cô của mình, bất đắc dĩ lắc đầu.

Chiến Quốc Việt nhặt hòn đá nhỏ trên mặt đất đập vào đầu gối Nghiêm Mặc Hàn, đột nhiên Nghiêm Mặc Hàn quỳ xuống trước mặt Anh Nguyệt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.