Linh Trang lại nói với Chiến Hàn Quân “Anh Hàn Quân, em có vài lời, muốn nói riêng với cô ta.”
Mặc dù Chiến Hàn Quân không thích cô không có thêm bất cứ vướng mắc gì với một người phụ nữ độc ác như Nghiêm Hiểu Như.
Nhưng không muốn làm Linh Trang mất hứng, vì vậy theo lời của cô mà rời đi.
Nhưng trước khi đi, anh còn trao cho Chiến Quốc Việt một ánh mắt đầy ẩn ý.
Những người khác lần lượt ra khỏi phường.
Chiến Quốc Việt lặng lẽ đứng trong góc, cậu muốn ở lại để bảo vệ mẹ.
Nghiêm Linh Trang nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, liền nghiêm túc nói: “Nhi chỉ sơ, tính bản thiện. Hiểu như, tôi biết vô đi đến bước đường ngày hôm nay, đều là vì cô đem lòng si mê anh Hàn Quân”
Cuối cùng, Linh Trang hào rộng lượng phúc cho cô ta, “Tôi hy vọng cô có thể khổ tận cam lai”
Nghiêm Linh Trang nói xong liền chìm vào im lặng Chiến Quốc Việt đi tới, đẩy xe lăn của mẹ.
rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Nghiêm Hiểu Như dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên khóc lóc.
ý để Bà cả nhẹ nhàng vỗ về lưng của Nghiêm Hiểu Như, rưng rưng nước mắt nói: “Hiểu Như, Nghiêm Linh Trang nói đúng. Con hãy triệt để quên hết mọi thứ về Chiến Hàn Quân đi, từ bây giờ hãy vì bản thân con mà sống giờ”
Nghiêm Hiểu Như đang khóc, đột nhiên cảm thấy, lòng tin để phấn đấu của cô ta dường như đã sụp đổ.
Tương lai, là một thứ gì đó mờ mịt.
Bên ngoài phòng bệnh, Đàm Bảo Ngọc chìm trong hạnh phúc chưa từng có.
Nghiêm Linh Trang nói với cô ấy: “Chị Bảo Ngọc, mau về nhà với chúng em đi. Ông nội và bố mẹ đều đang đợi chị. Hôm nay, nhà họ Nghiêm chúng tôi muốn mở đại tiệc đãi khách, còn mời luật sư giỏi nhất thành phố Phong Châu đến làm công chứng. Các đơn vị truyền thông từ nhiều bên khác nhau đã có mặt để thu hình. Dù sao thì, ý của ông nội chính là, nhà họ Nghiêm có thêm thành viên là chuyện vui, phải làm thật lớn”
Bảo Ngọc cảm động rơi nước mắt.
Nghẹn ngào: “ Chị giống như được tái sinh thành một con người mới. Đối với tương lai cũng không còn mờ mịt tuyệt vọng như vậy nữa”
Linh Trang bước ra nói: “Chị, mỗi người trong chúng em đều đã chuẩn bị quà chào mừng cho chị rồi. Khi chị đến thành phố.
Phong Châu, chị có thể thấy được tấm lòng của chúng em”
Anh Nguyệt nói: “Chị, chị phải chọn món quà mà chị ưng ý nhất. Vì, ai đó khoe khoang, nói rằng anh ấy tâm linh tương thông với chị, món quà anh ấy chọn nhất định là món quà chị yêu thích nhất”.
“Được Đàm Bảo Ngọc bị hạnh phúc vây quanh, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện.
Một nhóm người vội vàng rời khỏi bệnh viện, đoàn người hùng hổ lái xe đến đại viện Ngô Đồng ở thành phố Phong Châu.
Đúng lúc này, đại viện Ngô Đồng của thành phố Phong Châu vang lên tiếng kèn Xô-na, khách khứa đứng đầy cửa.
Ông cụ nhà họ Nghiêm mặc áo dài cổ điển nhưng trang trọng của Việt Nam, bố Lạc và mẹ Nghiêm cũng ăn mặc rất chỉnh tề, tươi cười đứng ở cửa đón tiếp khách.