Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1191: Chương 1191: Đừng khiến mẹ không vui đấy






Ngoài cổng vườn hoa Nhật Lịch, hai chiếc xe hơi sang trọng lần lượt đậu ở bãi đậu xe dưới lòng đất của sân vườn biệt thự.

Chiến Anh Nguyệt đeo kính râm, nhai kẹo cao su, bước ra khỏi xe trong chiếc váy bó sát gợi cảm.

Sau đó nhẫm giày cao gót, lắc lư đến trước chiếc xe Rolls-Royce sang trọng màu đen phía sau, gõ cửa kính xe rồi lớn tiếng gọi: “Anh trai”

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, vẻ mặt Chiến Quốc giống như tảng băng, không nói nên lời nhìn Chiến Anh Nguyệt.

“Ừ” Cậu cười cười trả lời lại.

Ban đầu Chiến Anh Nguyệt nghĩ rằng đó là xe của Chiến Hàn Quân, vì vậy người lái xe chắc chắn là Chiến Hàn Quân. Nhưng không ngờ người lái xe lại là Chiến Quốc Việt.

Đã hơn ba năm không gặp, Chiến Quốc Việt từ một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ ít nói trở thành một chàng trai thanh lịch và anh tuấn, chân mày đuôi mắt đã có thêm sự quyến rũ của người trưởng thành. Đặc biệt là khí chất lạnh lùng khiến người khác cách xa cả trăm ngàn cây số của Chiến Quốc Việt, chính là bản sao của Chiến Hàn Quân năm đó.

Anh Nguyệt kinh ngạc kêu lên: “Chiến Quốc Việt.”

Chiến Quốc Việt cau mày, nhàn nhạt đáp: “Sao cô vẫn thần kinh như thế này.”

Sau đó cậu nhã nhặn bước xuống xe, đi về phía cửa biệt thự.

Chiến Anh Nguyệt nghẹn họng.

“Đứa nhỏ này, lợi dụng mình mà cò mắng mình? Càng ngày càng không biết nghe lời rồi.”

Chiến Anh Nguyệt đuổi theo, một tay không đứng đắn khoác lên vai Chiến Quốc.

Việt, cười trêu chọc: “Bé Quốc Việt, để cô nói cho cháu biết. Cô nghe nói tình trạng của mẹ cháu rất nghiêm trọng, cháu đừng khiến mẹ không vui, biết chưa?”

Chiến Quốc Việt ở trước mặt Chiến Anh Nguyệt phát triển rất nhanh, chiều cao của cậu đã đè bẹp chiều cao một mét bảy của cô ấy. Khí chất tự nhiên và mạnh mẽ bao trùm quanh người cậu hoàn toàn giết chết Anh Nguyệt chỉ trong một giây.

“Sau này đừng chạm vào cháu” Chiến Quốc Việt nghiêm túc tuyên bố.

Từ nhỏ cậu đã không thích ai chạm vào mình.

Chiến Anh Nguyệt biết rồi vẫn cố ý gây sự, vươn tay bóp lấy khuôn mặt của cậu: “Cô là cô của cháu, tại sao lại không thể chạm vào cháu chứ?”

Chiến Quốc Việt vung chân một cái, Anh Nguyệt bị vấp ngã xuống đất, đau đớn nghiến răng nghiến lợi hét lên.

“Chiến Quốc Việt, cháu được lắm.”

Chiến Quốc Việt giật mình, không hiểu tại sao mình lại có phản ứng lớn như vậy.

Nhưng sau đó cậu lại nghĩ rằng nếu không dạy cho Chiến Anh Nguyệt một bài học thì sau này cô ấy sẽ được nước làm tới.

Nghĩ vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng Chiến Quốc Việt đã tan biến đi đâu mất.

Khi đi đến cánh cửa biệt thự đang đóng chặt, Chiến Quốc Việt duỗi ngón tay ra, lấy dấu vân tay, cửa từ từ mở ra.

Sau khi Chiến Quốc Việt vào nhà, nhìn lại thì thấy Chiến Anh Nguyệt đang ngượng ngùng đứng dậy, chạy về phía cổng.



Nghiêm Linh Trang mỉm cười.

Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Quốc Việt, nói: ‘Bé Quốc Việt, có phải con giống hệt bố lúc nhỏ hay không?”

“Vâng” Chiến Quốc Việt vừa cười vừa nắm lấy tay mẹ.

Tiếng chuông vang lên liên tục, Chiến Hàn Quân và Nghiêm Mặc Hàn đưa mắt nhìn về phía Chiến Quốc Việt, Chiến Hàn Quân hỏi: “Bé Quốc Việt, con bỏ ai ở ngoài vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.