Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1192: Chương 1192: Kẻ tâm thần




“Một kẻ tâm thần.”

Nghiêm Mặc Hàn nghe vậy cũng không có ý định đi mở cửa Sắc mặt Chiến Hàn Quân tối sầm, thở dài nói: “Là cô à?”

Chiến Quốc Việt miễn cưỡng gật đầu Nghiêm Mặc Hàn chết lặng, vội vàng đứng dậy, nhanh chóng đi mở cửa.

Anh Nguyệt đi chân trần, cầm đôi dép cao gót trên tay. Cửa vừa mở, cô ấy liền xông vào tính sổ với Quốc Việt.

“Bé Quốc Việt, đồ ranh con, mấy năm không gặp, nhìn thấy cô không biết cười rồi chào thì cũng thôi đi, lại còn ngáng chân để cô ngã, khiến cái mông của bà đây đau quá.”

Cô ấy đuổi theo Chiến Quốc Việt, Chiến Quốc Việt giật mình lộn người nhảy xuống hành lang lầu hai.

Anh Nguyệt sững sờ: “Cháu là khỉ à?

Nhảy cao như vậy làm gì?”

Chiến Quốc Việt nói: “Cháu không thích người khác chạm vào mình.”

Chiến Anh Nguyệt nói: “Mẹ kiếp, cô là cô của cháu, đụng vào cũng không xẻo mất tai cháu đâu.”

Cô và cháu trai vừa gặp mặt đã cãi nhau, đây là chuyện bình thường từ trước đến nay.

Nhưng không ngờ đã qua ba năm, hai cô cháu này vẫn gặp mặt là bắt đầu cãi nhau Chiến Hàn Quân sợ rằng căn phòng quá ồn ào sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Linh Trang. Anh đen mặt khiển trách: “Dừng hết lại cho tôi”

Anh Nguyệt và Chiến Quốc Việt nghe vậy mới trở lại ghế sô pha.

Anh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Linh Trang, không ngừng trò chuyện cùng cô.

“Chị Linh Trang, chị vẫn luôn khoẻ mạnh, tại sao lần này lại bệnh nặng như vậy?”

Nghiêm Mặc Hàn liếc nhìn Chiến Hàn Quân, chỉ gà măng chó nói: “Còn không phải tại người nào đó cả tin, nghe lời đồn thổi của người khác rồi hờn dỗi bỏ nhà đi sao.”

Chiến Hàn Quân nhanh chóng đứng lên: “Anh đi mua sầu riêng.”

Nghiêm Mặc Hàn trêu chọc anh: “Một quả sầu riêng sao đủ được, cậu đi mua hết sầu riêng trong chợ, quỳ đến lúc sầu riêng thối hết rồi em gái tôi sẽ tha thứ cho.”

Nghiêm Linh Trang đau lòng nhìn Chiến Hàn Quân trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, cô lập tức tinh ý chuyển chủ đề: “Anh Nguyệt, hôm nay em đến thật đúng lúc, theo chị ra sau vườn, chị có chuyện muốn nói với em”

Chiến Hàn Quân khoác áo lên cho Linh Trang, sau đó bế cô lên xe lăn.

Anh Nguyệt nhìn Linh Trang ăn mặc kín mít, cô mặc một chiếc váy dài tay bên trong và khoác một chiếc áo choàng mỏng bên ngoài. Mặc dù trông rất đẹp nhưng có cảm giác hơi lạc hậu.

Nhìn lại chiếc váy ngắn cũn cỡn của mình, Anh Nguyệt không nhịn được trêu chọc: “Anh à, đang là đầu mùa thu, sao anh lại mặc quần áo dày như vậy cho chị Linh Trang?”

Chiến Hàn Quân cài áo khoác cho Linh Trang, nói: “Chị Linh Trang của em sợ lạnh.

Hơn nữa, là tại em thích thời trang hơn thời tiết, mặc quá ít”

Bây giờ là đầu mùa thụ, thời tiết mát mẻ vào buổi sáng và buổi tối, có thể thoải mái mặc đồ. Nhưng Linh Trang và Anh Nguyệt đứng cùng nhau lại là người mặc dày nhất và mỏng nhất ở đây, khác biết rất lớn.

Chiến Anh Nguyệt đẩy Linh Trang ra ngoài, dọc đường lẩm bẩm: “Chị Linh Trang, anh trai em đã khôi phục trí nhớ rồi, sao tự nhiên lại dính chị như vậy?”

Nghiêm Linh Trang gật đầu: “Ừ”

Anh Nguyệt bước thêm một bước rồi đột ngột dừng lại.

Chiến Hàn Quân đã khôi phục trí nhớ, đồng nghĩa với việc đáp án của câu đố bao lâu nay trong lòng cô ấy sẽ sớm được tiết lộ.

Linh Trang dường như đã đoán được suy nghĩ của Anh Nguyệt, nghiêm túc nói: “Anh Nguyệt, thực ra chị đã có câu trả lời cho câu hỏi mà em muốn biết. Hôm nay chị gọi em đến là để noi cho em biết câu trả lời.”

Chiến Anh Nguyệt đã đợi câu trả lời này rất lâu.

Vì vậy, khi phải nghe câu trả lời cho câu hỏi này, cô ấy ngược lại trở nên rất bình tĩnh.

“Chị Linh Trang, chị nói đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.