“Là bố, mẹ” Bé An đứng lên.
Linh Trang đi đến trước mặt bé An, đem cô bé kéo vào trong lòng ngực mình, vô cùng thân mật nói: “Cục cưng, con cuối cùng cũng nguyện ý mà về nhà”
Mắt Chiến Hàn Quân nhìn ý tứ mà nhìn vào khuôn mặt vui vẻ của bé An thoạt nhưng có vẻ cứng nhắc, đáy mắt nồng đậm bi thương giờ lại hóa ra không. Từng cái chuyển động giờ là cứ thẫn thờ.
Chiến Hàn Quân nhớ đến lời nhắc nhở của Lâm Miên, trong lòng cảm thấy căng thẳng.
Đứa nhỏ này thực sự hiện tại rất bất thường.
Linh Trang kéo bé An ngồi xuống, cười khanh khách nói: “Cục cưng, con ở nhà với bố mẹ vài ngày nha”
Bé An gật đầu một cách cứng nhắc.
Chiến Hàn Quân nãy giờ không lên tiếng, giờ lại xen vào: “Bé An, sau này con có dự định gì không?”
Ngón tay bé An rõ ràng rụt lại, thật giống như bị giẫm phải chỗ đau. Sau một hồi khắc phục nỗi bất an nói: “Bố có chờ mong gì đối với con?”
Bé An liếc mắt qua nhìn mẹ, có chút không cam chịu nói tiếp: “Chỉ sợ người kiên cường như mẹ, cũng không làm được sự thoải mái như vậy?”
Chiến Hàn Quân lại cực kỳ kiên định nói: “Không, mẹ của con có thể làm được”
Linh Trang và bé An hết sức kinh ngạc nhìn Chiến Hàn Quân, Linh Trang không vừa lòng kháng nghị lại: “Anh Quân, em cũng rất cần và phụ thuộc vào anh mà..”
Chỉ là câu nói giải thích trong lúc tình thế cấp bách nhưng lại trở thành câu nói êm tai làm Chiến Hàn Quân nghe vào mỉm cười với sự vỗ về của Linh Trang, dịu dàng nói: “Đồ ngốc, trong lúc nhà họ Chiến của anh gặp vận hạn, em không phải là làm đến sức khỏe yếu lại không phải sao? Mặc dù cũng có lúc vấp ngã, nhưng cuối cùng em vẫn đứng lên, giúp anh chống đỡ được trách nhiệm đối với Á Châu”
Linh Trang bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hơn hết mà nói thì vào khoảng thời gian đó đối với Linh Trang mà nói thì đúng là sống không bằng chết, một ngày như thể một năm.
Linh Trang ngẫm nghĩ lại cũng thấy sợ mà lắc đầu, ôm chặt lấy Chiến Hàn Quân nói: “Em không hi vọng gặp phải như thời gian đó nữa, thời gian đó rất đáng sợ”
Chiến Hàn Quân nghẹn ngào nói: “Anh biết rồi”
Bé An lại rơi vào im lặng suy nghĩ.
Cô bé suy tư về tầm quan trọng của sinh mạng…
Chiến Hàn Quân nhìn vào đáy mắt mờ mịt mông lung của cô bé, ý muốn tìm lại khao khát cháy bỏng.
Nhưng không hề nhìn thấy.
Chiến Hàn Quân vẫn không ngừng cố gắng nói: “Thanh An, trong cuộc đời này loại chuyện này không phải là thê thảm nhất, ngoại trừ cái chết. Người mà đã chết, thì cái gì cũng đều không có nữa. Người còn sống thì liền có hi vọng”
Linh Trang nhíu mày, cuối cùng là cảm thấy được hôm này Chiến Hàn Quân thảo luận với bé An là vấn đề hết sức nặng nề.
Linh Trang có chút không hứng thú, lại bắt đầu ngáp dài.
Sau đó đứng lên nói: “Anh Quân, anh và bé An hãy nói chuyện đi, em đi làm bữa sáng đây”
“Ừm đi đi, làm đơn giản thôi, đừng để mình bị mệt” Chiến Hàn Quân quan tâm dặn dò nói.
“Dạ”
Linh Trang đứng lên, đi đến hướng của phòng bếp.
Chiến Hàn Quân lại đến gần Thanh An, đi thẳng vào vấn đề: “Sao nào, nhìn thấy Diệp Phong và Tô Cẩm ở bên nhau, trong lòng rất buồn sao?”