Diệp Phong nói: “Nếu không thì sao?”
Tô Cẩm cười đặc biệt thẹn thùng: “Ha ha ha. Tôi biết rồi”
Chỉ là cô ta không có nhìn thấy Diệp Phong liên tục nhìn ra ngoài cửa, bộ dạng bồn chồn không yên.
Lâm Miên chuẩn bị đưa bé An đến Hải Thiên, nhưng mà bé An nhất quyết làm theo ý mình, nói: “Anh Lâm Miên, em muốn về nhà”
Lâm Miên mới nhận ra được là bé An muốn trở về bên cạnh bố mẹ. Vì vậy anh ấy quay đầu xe, đi về phía biệt thự Ngọc Bích.
Khi trở lại biệt thự Ngọc Bích thì đã là rạng sáng năm giờ.
Bé An ngồi ở trong xe, không có ý định đi xuống.
Lâm Miên ngơ ngác nhìn bé An, không biết rốt cuộc cô bé đang suy nghĩ cái gì.
Bé An ghé vào trên cửa sổ xe, nhìn chăm chú phòng của bố mẹ ở tòa thành Ái Nguyệt.
“Không đi xuống sao?” Lâm Miên hỏi.
Anh ấy hỏi một đằng nhưng bé An lại trả lời một nẻo: “Anh Lâm Miên, thực xin lỗi, đêm nay em không để anh nghỉ ngơi thật tốt. Lúc này em lại tùy hứng như vậy. Sau này em sẽ không gây ra phiền phức cho các anh nữa”
Lâm Miên sững sờ nhìn bé An… Trong lòng dâng lên một nỗi bất an không giải thích được: “Bé An, em không cần khách sáo như vậy với anh Lâm Miên. Nếu như em muốn rong ruổi mỗi ngày thì anh Lâm Miên sẽ đi theo em”
Bé An lại không nói chuyện nữa.
Lâm Miên rất bất an: “Bé An, về đến nhà rồi. Trở về đi”
Bé An nói: “Anh Lâm Miên, chờ một chút.
Thân thể của mẹ em không tốt, em không muốn quấy rầy giấc ngủ của mẹ. Chờ trời sáng em sẽ vào.”
Lâm Miên bị sự lương thiện và săn sóc của bé An làm cho chấn động đến mức hơi sửng sốt, một đứa trẻ hiểu chuyện và lương thiện như vậy thì thật là hiếm có.
Trời đã sáng, bé An đi xuống xe.
Đi được vài bước, bỗng nhiên cô bé chạy lại và ôm Lâm Miên một cái thật chật: “Anh Lâm Miên, cảm ơn anh đã quan tâm đến em trong những ngày qua”
Lâm Miên nhìn cô say đắm: “Đứa nhỏ này, hôm nay em làm sao vậy?”
Sau khi bé An rời đi, Lâm Miên luôn cảm thấy có gì đó không ổn nên lấy di động ra và gửi cho Chiến Hàn Quân một tin nhắn.
“Bố nuôi, hôm nay bé An cư xử rất khác thường. Chú ý đến hành động của con bé”
Khi Chiến Hàn Quân nhận được tin nhắn thì trong lòng hơi chùng xuống.
Lúc này truyền đến tiếng mở cửa, Chiến Hàn Quân bò dậy từ trên giường, nói với Linh Trang: “Em ngủ tiếp đi, để anh đi xem. Hình như là đứa nhỏ đã về”
Linh Trang mơ mơ màng màng hỏi: “Đứa nào?”
Chiến Hàn Quân hôn lên trán cô rồi nói: “Hình như là con gái yêu của em đã trở về”
Linh Trang kinh ngạc ngồi dậy. Chiến Hàn Quân nhìn thấy phản ứng của cô thì lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
“Đứa nhỏ đã lớn như vậy rồi, em nên bớt lo lắng đi. Không cần suốt ngày lo lắng về cuộc sống hàng ngày của con”
Linh Trang nói: “Anh không nghe người ta nói một câu sao? Nuôi con một trăm tuổi thường lo lắng đến chín mươi chín tuổi”
Chiến Hàn Quân có phần tự trách bản thân, nói: “Tại sao anh lại nhồi nhét cho em một lần ba đứa chứ?”
Linh Trang cười nói: “Ngại nhiều sao?”
Chiến Hàn Quân nói: “Kiếp sau chúng ta khắc phục đi”
Sau khi Linh Trang mặc quần áo gọn gàng, Chiến Hàn Quân nắm tay cô đi xuống lâu.
Bé An đang ngồi trên ghế sô pha ở trong phòng khách, nghe được giọng nói hòa thuận vui vẻ của bố mẹ thì giống như mọi phiền não của cô bé đều biến mất.