Khi hai người đi vào trấn Thanh Mai thì đã nhìn thấy Thanh An chạy đến, nhất quyết ôm khư khư lấy tay Diệp Phong. Còn Diệp.
Phong cũng kiên quyết gỡ bàn tay nhỏ bé đang ôm lấy cánh tay mình ra, rồi chủ động nằm tay Thanh An giống như hai bố con Thanh An rõ ràng là không phục.
Diệp Phong sốt sắng dặn dò Thanh An: “Mau đi vào đi. Đừng để bố, mẹ đợi em quá lâu”
Thanh An nghe xong vẫn nắm chặt tay anh ta không có ý định buông ra “Anh Diệp Phong, anh đi vào với em đi.”
Diệp Phong bất lực giải thích: “Hôm nay là ngày gia đình em đoàn tụ. Chủ tịch và bà chủ có chuyện muốn nói riêng với em. Anh không thể vào làm phiền được.”
Thanh An cười rạng rỡ không hề xấu hổ: “Anh là con rể của nhà em mà, vậy thì cũng đều là người nhà cả.”
Diệp Phong: “…..”
Thanh Tùng và Quốc Việt vừa mới đi lại thì nghe thấy lời nói trơ trẽn này của Thanh An, khuôn mặt tuấn tú của hai người đều lộ ra vẻ ngán ngẩm.
“Bọn họ làm sao vậy?” Thanh Tùng tò mồ hỏi.
Quốc Việt thản nhiên nói: “Nghe vậy còn chưa hiểu sao, tiểu bắp cải nhà mình đang bám chặt anh Diệp Phong, không cho ảnh đi đó.”
Thanh Tùng cười híp mắt nói đùa: “Bắp cải trao tận tay thì ngại gì mà phải từ chối nữa”
Diệp Phong bị ba đứa trẻ làm cho xấu hổ đến mức chỉ muốn đào lỗ chui xuống, nên đồng thời ra sức gỡ tay Thanh An ra, rồi xoay người nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng xa dần của Diệp Phong, Thanh An cảm thấy rất bực mình.
Thanh Tùng lại tiếp tục trêu chọc Thanh An: “Em vào nhà lấy chậu nước mà soi gương, nhìn bộ dạng sân bay của em xem, phía trước không lồi ra miếng nào, phía sau cũng chả hề có đường cong. Anh ấy thích em mới là lạ? “
Thanh An liếc cậu một cái: “Anh đừng có xen vào việc người khác.”
Bỗng nhiên cô bé nhớ rằng tên tội nhân này đã làm khổ bố mẹ mình, trong lòng Thanh An liền cảm thấy căm hận Thanh Tùng. Cô nói: “Anh là phạm nhân kia mà, anh tới đây làm gì? Gia đình chúng tôi không hoan nghênh anh, anh mau cút đi, cút đi.”
Thanh Tùng giơ thắt lưng đồng tâm lên: “Anh muốn đi ra ngoài, nhưng em phải cho.
anh cơ hội chứ!”
Thanh An nhìn thắt lưng đồng tâm, đột nhiên sợ hãi núp sau lưng Chiến Quốc Việt: “Ủa anh, sao lại thay cái xích bằng thắt lưng vải này?”
Chiến Quốc Việt cười nói: “Mẹ đổi đó.”
Thanh An nghỉ ngờ nhìn chiếc thắt lưng đồng tâm, mãi sau đó cô bé mới nhận ra mặt trên thắt lưng có gì đó. “Hoa lăng tiêu, nút thắt đồng tâm?”
Thanh An kinh ngạc nhìn Thanh Tùng: “Tại sao mẹ tôi lại làm nút thắt đồng tâm cho anh?”
“Bởi vì bà ấy yêu anh chứ sao.” Thanh Tùng tự hào nói.
Thanh An thấy Thanh Tùng giương giương tự đắc, càng nhìn Thanh Tùng cười cô bé càng thấy chán ghét, Thanh An bực mình đi tới gần, giơ chân hướng đến phía đũng quần Thanh Tùng.
Thanh Tùng đau đớn, vừa ôm đũng quần vừa kêu lên cực kỳ bi thảm: “Ai da, em còn nhỏ thế này mà đã đanh đá như vậy rồi, sau này làm sao mà gả cho ai được?”
Thanh An cả giận nói: “Đáng chết cái đồ phong lưu. Cho anh đoạn tử tuyệt tôn luôi Thanh Tùng ngồi dưới đất, bất cần đời nhìn Thanh An: “Em muốn làm anh đoạn tử tuyệt tôn, thì đã hỏi qua ý kiến bố mẹ em chưa mà dám làm?”
Không chỉ bố mẹ không đồng ý, mà đến Chiến Quốc Việt cũng không chấp nhận được chuyện này.
Chiến Quốc Việt tỏ ra nghiêm túc, quát lớn với Thanh An: “Thanh An, không được làm đau em ấy”
Thanh An buồn bực nhìn Chiến Quốc.
Việt: “Anh, anh ta làm tổn thương bố mẹ, em đánh anh ta thế còn nhẹ. Đáng ra em phải giết anh ta mới đúng”
Thanh An nói xong, lại căm giận dùng một chân đá Thanh Tùng.
Thanh Tùng đau muốn khóc, phẫn nộ nhìn Thanh An, đe dọa nói: “Đừng có tưởng là anh không đánh con gái nha. Anh mà bực mình lên thì……”
“Thì làm sao? Để xem ai sợ ai?” Thanh An hung hăng khiêu khích.
Thanh Tùng nắm chặt tay, vung lên nhưng rồi lại hạ xuống: “Thôi bỏ đi, anh sợ em rồi”
Chiến Quốc Việt không khỏi bật cười.
Khi còn bé, Thanh Tùng cùng Thanh An thân thiết với nhau như hình với bóng, cảm tình giữa hai đứa vô cùng tốt, Thanh An luôn dựa dẫm vào Thanh Tùng, còn Thanh Tùng cũng cực kỳ nuông chiều em gái nhỏ. Trước.
kia chưa bao giờ hai đứa đối chọi nhau gay gắt đến mức độ này.