Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1407: Chương 1407: Mấy năm qua em sống phong phú quá nhỉ




Chiến Quốc Việt vạch trần chân tướng: “Rõ ràng là hai người suốt ngày liếc mắt đưa tình trước mặt dì Ngọc, dì Ngọc mới hào phóng tác thành cho hai người.”

Thanh Tùng thở dài: “Đúng là tên đàn ông cặn bã”

Nghiêm Mặc Hàn: “..”

Bàn về miệng lưỡi độc ác, Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng đều là trò giỏi hơn thầy, Nghiêm Mặc Hàn tự biết bản thân không nói lại, dứt khoát kéo Anh Nguyệt chạy ra ngoài “Tiểu tổ tông, cậu sợ mấy đứa quá, gặp lại sau: Sau khi Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn rời đi, Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng trợn mắt nhìn nhau, biểu cảm tươi cười trên mặt lập tức chuyển sang sắc mặt lạnh lẽo chuẩn bị rút kiếm chém nhau.

“Còn muốn đánh nữa sao?” Chiến Quốc Việt hỏi.

Thanh Tùng lắc đầu, lười biếng ngã xuống ghế sô pha, dường như dùng toàn bộ cơ thể biểu lộ sự kháng cự đánh nhau với Chiến Quốc Việt.

“Quốc Việt, em nhất định phải trở về.”

Thanh Tùng đáng thương hề hề nhìn Quốc Việt, hai con ngươi sáng như đá thạch anh lóe lên ánh sáng kiên định.

“Cho anh một lý do?” Chiến Quốc Việt nói.

Ánh mắt Thanh Tùng lóe lên: “Em không thể nói”

Chiến Quốc Việt cương quyết: “Vậy thì anh sẽ không để em rời đi”

Thanh Tùng ngôi dậy: “Quốc Việt, anh muốn như thế nào mới chịu để em rời đi?”. Đọc truyện tại ++ TRUMtr uyen.C OM ++

Chiến Quốc Việt giơ đồng tâm kết lên: “Đồng tâm kết này ký thác tín nhiệm của mẹ dành cho chúng ta. Mẹ tin tưởng anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, cũng tin tưởng em nhất định sẽ không bỏ đi”

Chiến Quốc Việt nhét dao gọt trái cây vào tay Thanh Tùng: “Nếu em nhất định muốn rời đi thì cứ cắt đứt nó, anh sẽ không ngăn cản em”

Thanh Tùng ném dao gọt trái cây đi, mẹ chịu khổ vì cậu nhiều như thế, cậu làm sao có thể lại nhẫn tâm tổn thương mẹ lần nữa?

Thấy sắc mặt Thanh Tùng như đưa đám, Chiến Quốc Việt thông minh cười lên, trêu đùa: “Nếu em muốn chạy trốn, anh sẽ đồng ý.

với em”

Thanh Tùng mừng như điên: “Thật sao?”

Chiến Quốc Việt nói: “Mang theo anh.”

Thanh Tùng trợn mắt cá.

Chiến Quốc Việt nhếch mép cười: “Em yên tâm, em là em trai anh, cho dù em làm ra bao nhiêu chuyện xấu hay bỏ mạng tại chân trời, anh cũng liều mạng cùng em.”

Khóe miệng Thanh Tùng giật giật: “Em không có làm chuyện xấu”

Chiến Quốc Việt tra hỏi: “Có từng giết người chưa?”

Thanh Tùng chần chừ một giây: “Không có”

“Trộm đồ thì sao?”

Thanh Tùng nói: “Vậy thì có.”

Ánh mắt Chiến Quốc Việt chìm xuống, tay không tự chủ nảm chặt cổ áo Thanh Tùng, kích động tra hỏi: “Em đã trộm cái gì?”

Nếu là trộm mấy thư linh tinh nhỏ bé thì còn có thể bỏ qua Chỉ là Chiến Quốc Việt biết thân phận Thanh Tùng không giống người thường, vật trộm đi chắc chản không đơn giản. Nếu có liên quan đến mấy cái bảo vật quốc gia thì Thanh Tùng đã phạm sai lầm lớn.

Thanh Tùng nhìn thấy Quốc Việt quan tâm mình, trong lòng vô cùng ấm áp, ngoài miệng thì vẫn cứ cứng đầu: “Trộm phụ nữ đấy, thì sao?”

Chiến Quốc Việt tức giận ngó lơ, nhưng một giây sau, cậu lại không có cách nào bĩnh tĩnh nổi: “Em đừng nói với anh em đã không phải là..”

Thanh Tùng cười nói: “Anh nghĩ nhiều quá, người phụ nữ đó luôn đối xử với em không tốt nên em đã cho bà ta uống thuốc ngủ rồi vào lúc hai giờ sáng len lén chuyển bà ta từ nhà đến một ngôi mộ trong núi hoang, xem như là trừng phạt bà ta. Anh không biết đâu sau khi bà ta tỉnh dậy, thiếu chút nữa cho là mình bị mất trí rồi… Ha ha hat”

Chiến Quốc Việt trợn tròn mắt.

Thấy Thanh Tùng cười đến toét miệng, dáng vẻ ngang ngược muốn làm mưa làm gió, Chiến Quốc Việt tức giận nói: “Xem ra mấy năm này của em trôi qua phong phú quá nhỉ?”

Thanh Tùng ha ha cười gượng.

Lúc này tiếng chuông ăn trưa vang lên, Chiến Quốc Việt kéo Thanh Tùng dậy, nói: “Đi thôi, qua bên mẹ ăn sủi cảo.”

Thanh Tùng gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.