Anh Nguyệt đồng tình, lúc này gật đầu lia lịa, Chiến Hàn Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm Anh Nguyệt, Anh Nguyệt nhanh chóng cúi đầu xuống.
Chiến Hàn Quân nói: ” Vậy em muốn thế nào?”
“Em không có bệnh.” Linh Trang tiêu cực nói. “Từ giờ anh phải coi em như một người bình thường.”
Chiến Hàn Quân: “…
Chiến Anh Nguyệt “Chứng lo âu cũng là bệnh! ” Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng nói “Không phải chỉ là rối loạn thần kinh thôi sao, em có thể chiến thẳng nó” Nghiêm Linh Trang lanh lảnh nói.
Chiến Hàn Quân biết tính tình của Linh Trang, khi cô tức giận, thì phải thuận theo ý cô, nên anh tạm thời nhường nhịn cô: ” Được, anh Hàn Quân hứa với em. Nhưng bây giờ đã rất muộn rồi, em có phải là nên nghỉ ngơi rồi không?”
Nghiêm Linh Trang gật đầu.
Nghiêm Linh Trang nói với Anh Nguyệt, “Anh Nguyệt, tối nay em ở lại bên này đi.”
Anh Nguyệt lại cầm chìa khóa xe, lái xe nhanh chóng chuồn đi. “Chị dâu, người ta vẫn nói, gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn cả đêm tân hôn, em không làm phiền hai người nữa, em đi trước.”
Sau đó cô ấy rụt rè liếc nhìn Chiến Hàn Quân, rồi nhanh chóng tẩu thoát.
Nghiêm Linh Trang nói: ” Nhìn đi anh dọa Anh Nguyệt thành bộ dạng thế nào rồi?”
Chiến Hàn Quân cảm thấy rất ấm ức, “Anh đâu không có mảng con bé.”
Linh Trang còn không biết anh thế nào sao, ánh mắt của anh so với mắng người đánh người còn nguy hiểm hơn nhiều.
Chiến Hàn Quân đưa tay ra ôm Linh Trang, nhưng cô lại không chịu, “Anh Hàn Quân, anh đỡ em, để em tự đi, được không?”
Chiến Hàn Quân nói: “Kế hoạch của em, ngày mai bắt đầu, có được không? Anh muốn ôm em”
Nghiêm Linh Trang say đảm trong sự dịu dàng của anh, cũng không miễn cưỡng nữa.
Anh bế Linh Trang trở lại phòng ngủ, lúc này mới nhớ tới chuyện cô bị cảm, ” Em uống thuốc chưa?”
Linh Trang gật đầu, “Uống rồi”
Cuối cùng sau khi dỗ được Linh Trang ngủ, Chiến Hàn Quân đôi mắt lại bị hàn ý bao phủ.
Nghiêm Hiểu Như, lại còn dám làm tổn thương Linh Trang, có thể tưởng tượng được lòng dạ của người phụ nữ này ác độc đến mức nào?
Chiến Hàn Quân sinh ra ý nghĩ muốn loại bỏ cô ta.
Anh gửi một tin nhắn cho bác sĩ Bách khoa chỉnh hình bộ phận điều trị của Á Châu, “Chân của Nghiêm Hiểu Như, giữ lại vô dụng”
Chiến Hàn Quân, một loại người có thù nhất định phải báo, chính là không thể chịu đựng được khi Nghiêm Hiểu Như mảng Linh Trang sống chính là gánh nặng. Anh gọi đây là đập gậy lưng ông. . ngôn tình hay
Khi bác sĩ Bách nhìn thấy tin nhắn này được gửi tới từ tổng giám đốc, một nụ cười xấu xa nở trên môi.
Một tin nhản trả lời lại: “Đã hiểu.”
Sau khi Chiến Hàn Quân xóa tin nhắn, anh đặt điện thoại lên bàn ở đầu giường. Lúc này mới ổn định lại tâm trạng tỉ mỉ quan sát cô vợ nhỏ của mình, những đường nét trên khuôn mặt thanh tú, cùng với thần thái kiên định tô điểm, thực sự là càng nhìn càng xinh đẹp.
Anh thật sự không hiểu nổi, chẳng lẽ Nghiêm Hiểu Như não bị úng nước rồi sao, vậy nên mới nói ra lời ngu xuẩn như anh sẽ ghét bỏ Linh Trang Dần dần, anh nhằm mắt lại, chìm vào.
một giấc mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Chiến Hàn Quân bị tiếng cầu thang đánh thức.
Anh mở mắt ra, theo thói quen liếc nhìn người trong lòng, phát hiện Linh Trang đã biến mất, Chiến Hàn Quân sợ tới mức ngã nhào ra khỏi giường, chạy như điên ra ngoài.
Khi nhìn thấy Linh Trang đang ghé sát vào cầu thang, khi đang khó khăn di chuyển từng bước, vừa mới bất cẩn vì chân bị run mà ngồi dưới đất, khóe mắt Chiến Hàn Quân cay cay.
Nghiêm Linh Trang, em thực sự là không nhất thiết phải cực khổ như vậy!