“Thanh Tùng, cả đời này chị đã làm nhiều việc ác, để em sống thì em có thể giúp được rất nhiều người, coi như chuộc tội vì chị đi”
Hoa Dung cầm lấy trường kiếm, đâm xuyên tìm của cô, lặng lẽ ngã xuống đất Bên ngoài Điện Quân Tình.
Monster biết được bản thân bị lừa, giận giữ hét lớn: “Hoa Dung, thế mà mày lại dám phản bội tao”
Monster có linh cảm chẳng lành, vội chạy về phía phòng chỉ huy, nhưng mới đến cửa đã bị các Lôi Chủ Điện Quân Tình ngắn lại. Chị hai mang theo tất cả các chị em đứng thành hàng ngang trước cửa điện.
Monster tức giận nói: “Làm sao, tất cả bọn mày đều muốn làm phản ư?”
Chị hai nghẹn ngào nói: “Bố nuôi, con chỉ muốn biết tại sao bố muốn chị cả giết chết Vô Ưu? Vì sao bố ra lệnh cho em sáu nổ chết Cáo Nhỏ, sau đấy bố đem tất cả mọi chuyện giá họa lên đầu em sáu?”
Monster nhìn những khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ai oán, đột nhiên gã ngửa đầu cười lớn, “Bọn mày muốn biết câu trả lời sao, vậy thì tao sẽ nói cho bọn mày biết. Bởi vì Vô Ưu nghe lén được bí mật của tao, cô ta bắt buộc phải chết, còn Hoa Nhụy, tao giá họa cho cô ta chỉ là không muốn bọn mày hận tao sau khi biết được tao muốn giết Cáo Nhỏ thôi.”
Các chị em nhìn Monster đầy căm phần, chị năm không kiểm soát được gào lên: “Chúng tôi kính trọng ông như vậy, thậm chí còn xem ông như là cha ruột của mình vậy. Ông yêu cầu chúng tôi làm gì, chúng tôi đều không tiếc chơi trò may rủi với chính tính mạng của mình cũng phải giúp ông hoàn thành chúng. Thật không ngờ kết quả ông chỉ xem chúng tôi như công cụ giết người không hơn không kém mà thôi.”
Em gái Mười Một và em gái Mười Hai tuổi còn trẻ, sau khi bị chính tình thân phản bội, khóc đến thương tâm khổ sở, nói: “Bố nuôi, làm sao bố có thể làm thế với chúng con? Hu hu hu!”
Chị hai đỏ mắt quát lớn: “Khóc cái gì mà khóc? Vì một kẻ không xứng đáng ư! Các chị em, hôm nay chúng ta không giết ông ta, ông ta cũng sẽ giết chúng ta, đã như vậy chi bäng chúng ta nhất định phải xuống tay báo thù cho Vô Ưu và Hoa Nhụy!”
“Tiến lên” Nghe lệnh của chị hai, tất cả các chị em đều xông lên như ong vỡ tổ.
Monster nhếch môi cười, nói: “Võ của bọn mày đều là do một tay tao dạy. Bọn mày muốn thắng tao, chính là tự tìm đến cái chết.”
nhiều khiến cho mặt Hoa Dung trở nên trắng bệch.
Cô hấp hối nhìn chằm chảm Thanh Tùng Thân hình thon dài của Thanh Tùng giống như một cái cây bị cuồng phong quật ngã, chấn động mạnh. Cậu không ngừng nói: “Chị, sao chị lại làm vậy chứ? Tại sao? Thật ra, em thực sự không muốn giết chị!”
Giọng nói cực kỳ yếu ớt của Hoa Dung truyền đến: “Chị lạnh quá, Thanh Tùng, ôm chị Thanh Tùng quỳ trên mặt đất, ôm chị cả vào lòng, khóc lóc nói: “Chị ơi, chị phải thật kiên trị, em sẽ đưa chị đi tìm bác sĩ”
“Muộn rồi” Hoa Dung nắm trong lòng Thanh Tùng ngừng thở.
“Chị cả!” Thanh Tùng khóc lớn gào lên trong tuyệt vọng.