Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1534: Chương 1534: Vạch trần bộ mặt thật




Cả hai khả năng đề Thanh Tùng nghiến răng tức giận nói: “Chị có biết vì sao em biết chị Vô Ưu là do chị giết không?

Bởi vì chị Vô Ưu chết không nhảm mắt. Linh hồn của chị ấy nói cho em biết hung thủ là chị và bố nuôi Hoa Dung thấy Thanh Tùng oán hận nhìn cô, cơ thể như bị sấm sét chặt thành con rối. Cả đời này điều mà cô lo sợ nhất chính là bị Thanh Tùng xé toạc vỏ bọc đẹp đế bên ngoài của cô.

Nhưng ông trời chính là độc ác như thế đó, cố tình để cho cậu đến vạch trần bộ mặt giả dối khó coi của cô.

Đôi mắt của Thanh Tùng trở nên đỏ hoe, buông lời buộc tội: “Chị rõ rằng biết chị sáu bị oan, khi chị ấy chết, chị hoàn toàn không vì chị ấy nói một câu ý tốt nào. Ít nhất cũng đã từng là chị em của nhau cũng nên thu dọn thi thể giúp cho chị ấy. Chuyện đó đối với chị dễ dàng như vậy tại sao chị lại không làm được”

Hoa Dung tựa vào cửa lúc này cả người như có thể xảy ra rơi vào hầm băng. Lạnh đến mức cả người cô như đông cứng lại. Thanh Tùng đứng trước mặt cô cách đó không xa.

Nhìn thấy khuôn mặt gầy hơn của Thanh Tùng, ngũ quan càng trở nên sắc sảo, thiếu niên giống như càng khôi ngô hơn. Đẹp trai như một cây anh túc, nó toát lên vẻ quyến rũ chết người Nhưng khuôn mặt xinh đẹp như vậy đã bị hủy hoại bởi đôi đồng tử hãn tia máu đầy bi thương và thống khổ kia.

“Nói cho em biết, vì sao chị lại muốn làm như vậy?” Thanh Tùng nói.

Chị cả bỗng nhiên bật cười, cô cười ra nước mắt, nói: “Vì sao ư? Chị cứ nghĩ răng em ở Điện Quân Tình mấy năm nay, em đã sớm biến thành người xảo quyệt như Cáo rồi. Nhưng mà ngàn lần không nghĩ tới, em vẫn mãi mãi giữ được tấm lòng nhân hậu. Thanh Tùng, chị không phải là em, chị đã đi sai đường, chị với em không hề giống nhau”

Thanh Tùng từ trong tay áo rút ra một thanh trường kiếm. Hoa Dung nhìn thấy thanh trường kiếm ấy trong lòng hoàn toàn sụp đố. Nước mắt tuôn rơi, Đây chính là thanh trường kiếm mà cô đưa cho Thanh Tùng để bảo vệ bản thân.

Thanh Tùng nghiến răng, nói: “Chị thật sự muốn đánh với em?”

Hoa Dung khó khăn gật đầu.

Thanh Tùng nói: “Được, vậy chúng ta bắt đầu đi”

Giơ tay chém xuống, tốc độ nhanh như chớp.

Đã nhìn thấy một ánh sáng trắng bạc lóe lên trong không khí, ngay sau đó, thanh trường kiếm xuyên qua xương bả vai của chị cả. Giây cuối cùng trường kiếm thay đổi đường đi, không thể đâm vào điểm chí mạng oô.

Thanh Tùng kinh ngạc bất động nhìn chị cả, khàn giọng nói: “Tại sao chị không ra tay?

Hoa Dung cười chua xót: “Bởi vì chị tự biết chị không nhanh bằng em. Chị từ bỏ phản kháng” Đồ ngốc, làm sao cô có thể ra tay được đây?

Cô giết Vô Ưu, là bởi vì để bảo vệ cho cậu.

Cô tức giận em sáu, bởi vì em sáu thực sự muốn nổ chết cậu. Nhưng mà cô không thế nói chân tướng cho Thanh Tùng biết được.

Dù sao, cô cũng là người của Monster, phản bội Monster cô không làm được. Nhưng mà cô cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ mà Monster giao cho cô được. Chỉ có cái chết mới có thể cho cô lối thoát.

Nhưng Thanh Tùng không nỡ để cô chết.

“Chị không ra tay, được thôi. Vậy bây giờ em sẽ nói cho chị biết, em muốn vào trong phá nát Điện Quân Tình. Chị cũng sẽ không ra tay sao?”

Hoa Dung che lại vết thương đang chảy máu, nói: “Trừ khi chị chết đi, nếu không chị tuyệt đối sẽ không để em thực hiện được”

Thanh Tùng tà mị cười rộ lên: “Vậy em lại càng muốn xem xem chị làm sao có thể ngăn cản được.”

Dứt lời, cậu ngang ngược bước vào phòng chỉ huy, Ngồi ở trước máy tính, Thanh Tùng bất đầu giải mật mã.

Chị cả nhìn thân hình cương nghị thắng tấp của Thanh Tùng, trong đáy mắt khẽ mỉm cười ôn nhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.