Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 609: Chương 609: Hoa lan




Tố Quân Hà Đỉnh Sau đó mấy cặp mắt đều đổ dồn về phía Chiến Hàn Quân, chỉ chờ xem anh sẽ xử phạt Nghiêm Linh Trang luôn gây rối này như thế nào Nghiêm Linh Trang chép miệng nhỏ, khẽ lẩm bẩm nói: ‘Không phải chỉ là một cây phong lan thôi sao”

Sắc mặt của Chiến Hàn Quân rất khó coi, có lẽ cô gái này đã quên đi nguồn gốc của loại phong lan này rồi Mười lăm năm trước, cô đã khóc lóc, la hét muốn cứu sống cây phong lan này. Mà anh cũng từng an ủi cô hết lần này đến lần khác: “Nó chỉ là một cây phong lan mà thôi”

Cô lại càng khóc dữ hơn, giọng còn lớn hơn người ta khóc tang, khóc rất lâu.

Cuối cùng, anh thật sự không còn cách nào khác, tham khảo thật nhiều kiến thức nuôi dưỡng phong lan, cuối cùng cũng đã khiến nó hồi sinh, cứu sống cây phong lan, thế cô mới bình tĩnh lại không vòi hoa lan nữa.

Nghĩ đến cảnh cô khóc thấu trời thấu đất khi còn nhỏ, trong lòng anh bây giờ vẫn còn sợ hãi.

“Cứu sống nó, hoặc là cuốn gói đi khỏi đây” Chiến Hàn Quân lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đẩy xe lăn đi mất.

Bé Tùng và bé An ném cho Nghiêm Linh Trang một nụ cười hàm ý vui trên nỗi đau của người khác: “Cô à, tự lo liệu đi nhé” Sau đó nhanh chóng bỏ chạy.

Nghiêm Linh Trang vô cùng sầu não, liên tục thở dài.

Chiến Quốc Việt chu đáo đưa bữa sáng cho cô: “Bữa sáng.”

Nghiêm Linh Trang cảm động đến mức suýt khóc: “Quốc Việt, cháu thật tốt bụng”

Ánh nhìn của Chiến Quốc Việt nhìn xuống chậu hoa dưới đất: “Cây phong lan này cô có thể cứu sống không?”

Nghiêm Linh Trang vừa uống một ngụm sữa bò lớn và ăn bánh mì. Cô vừa khóc vừa nói với vẻ mặt thê lương: “Đây là hoa lan Tố Quân Hà Đỉnh mong manh, dễ chết nhất trong tất cả các loại hoa lan. Tay của cô chăm sóc.

cái gì cũng không được lâu, làm sao có thể chăm sóc cho đoá phong lan mong manh này”

Chiến Quốc Việt nói: “Có rất nhiều hoa và thực vật ở vườn Hương Đỉnh nhưng bố cháu chỉ thích mỗi loài phong lan này. Công sức của ông ấy bỏ ra với loài phong lan này không kém gì dành cho con cái. Cũng không ngoa nếu nói rằng bố tôi nuôi dưỡng nó như một người vợ vậy”

Chiến Quốc Việt nói xong, khóe môi kiêu ngạo khẽ giật, cười đầy ẩn ý rồi rời đi.

Miếng bánh mì trong miệng Nghiêm Linh Trang nghẹn lại trong cổ họng, một số hình ảnh lưu giữ trong trí nhớ của cô nhảy ra ngoài “Anh ơi, nhìn xem, hoa trên sườn núi đẹp quá.

“Hoa lan, Tố Quân Hà Đỉnh. Em thích không?”

“Vâng, em thích”

“Anh sẽ lấy nó cho em”

Trước khi cô kịp từ chối thì anh đã nhảy lên sườn núi, sau khi mất rất nhiều công sức mới lấy được hoa lan đó.

Nghiêm Linh Trang xem như báu vật, đi du lịch cũng mang theo và cuối cùng thì trồng nó ở nhà. Nhưng mà nó đã bị huỷ hoại bởi chính người em gái cùng cha khác mẹ của cô là Nghiêm Hiểu Như làm hỏng, vì vậy mà cô đã khóc lóc, náo loạn suốt nhiều ngày.

Thật không ngờ, cây phong lan này lại được anh mang về vườn Hương Đỉnh!

Bức tranh ký ức đột ngột kết thúc.

Nghiêm Linh Trang vỗ trán một cái, khi còn nhỏ cô cũng thật quá đáng. Cuối cùng cô cũng đã hiểu tại sao bé An lại làm những việc như thế.

Cô đã tự mình đào một cái hố rất lớn khi còn nhỏ và bây giờ cô phải tự lấp nó lại.

Nghiêm Linh Trang mở Google trên điện thoại di động tìm kiếm phương pháp chăm sóc Tố Quan Hà Đỉnh, sau đó dựa theo phương pháp trên Google mà đổi đất cho cây phong lan thêm lần nữa.

Chiến Hàn Quân tự điều khiển chiếc xe lăn của mình, lang thang đi dạo không mục đích trong biệt thự Ngọc Bích.

Cuối cùng, anh dừng lại bên cạnh một đầm sen trong trong vườn Hương Đỉnh nhìn về hướng đại viện Ngô Đồng, ngẩn ngơ nhìn lá sen xanh biếc trong đầm. Tuy nhiên, có một đôi tay khác đặt lên xe lăn của anh.

Chiến Hàn Quân cảm thấy có người phía sau mình, nhưng nghĩ rằng đó là Nghiêm Linh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.