Hơn nữa Nghiêm Mặc Hàn còn đặc biệt không hiểu phong tình mà trêu đùa một câu: “Hoan nghênh ông gia nhập hàng ngũ đám đàn ông ăn cơm mềm chúng ta.”
Dư Nhân hung tợn trợn mắt nhìn Nghiêm Mặc Hàn, Nghiêm Mặc Hàn liền chiếu cố đến mặt mũi của anh nói: “Được rồi được rồi đừng có bày ra cái vẻ mặt của người chết đó nữa. Rõ ràng đã nhặt được tiện nghỉ rồi mà còn làm cái bộ dạng giống như người trong thiên hạ đều thiếu nợ ông không bằng vậy. Làm sao, cơm mềm không muốn lại muốn ăn cơm cứng à? Vậy thì còn phải hỏi chị cả của tôi có đồng ý không đã…”
Nghiêm Mặc Hàn vẫn chưa nói hết thì Nghiêm Tranh Ngọc đã phẫn nộ trợn mắt nhìn Nghiêm Mặc Hàn: “Cậu bớt cãi lại cho tôi.”
Nghiêm Mặc Hàn võ vỗ miệng: “Nhà chúng tôi sinh ra đàm ông đều là một tên điên cuồng cưng chiều vợ, hôm nay sợ là phải ra đời thêm một tên điên cuồng cưng chiều chồng rồi”
Anh Nguyệt véo véo lỗ tai Nghiêm Mặc Hàn cười hì hì hỏi: “Vậy chúng tôi coi là cái gì?”
Nghiêm Mặc Hàn nhe răng: “Đau quá đau… Nhà chúng tôi sinh ra đàn đàn bà toàn là người chua ngoa”“
Anh Nguyệt cả giận nói: “Là anh tự tìm đường chết”
Chiến Hàn Quân nhìn Dư Nhân có chút buồn bực không vui, có lẽ đó là tính cách cao ngạo của ông khiến cho Chiến Hàn Quân liền đặc biệt có thể hiểu cảm giác đầy khó chịu khi phải ăn bám của Dư Nhân.
Chiến Hàn Quân lấy từ trong túi áo một tấm thẻ đưa cho Dư Nhân nói: “Trong này có ba trăm năm mươi triệu tôi cho cậu mượn. Trong vòng ba năm nhớ mang tiền trả lại cho tôi, lợi tức so với giá thị trường nhiều hơn hai phần. Cậu thấy sao?”
Dư Nhân vui vẻ đón nhận sự cứu trợ đầy rộng rãi của Chiến Hàn Quân.
“Cám ơn”
Vừa xoay người liền đem tấm thẻ khác giao cho Nghiêm Tranh Ngọc nói: “Đây là sính lễ của anh”
Nghiêm Tranh Ngọc từ chối Dư Nhân, anh sắp phải rời khỏi Hà Nội rồi, anh còn phải dùng tiền vào nhiều việc. Anh cầm đi, em có tiền”
Nghiêm Mặc Hàn ăn dấm chua nói: “Mẹ kiếp, tôi vẫn cho rằng mạng của tôi là tốt nhất không ngờ rằng còn có người đàn ông khác so với tui còn may mắn hơn”
Dư Nhân cũng không đưa tay nhận lấy cái thẻ.
Linh Trang bỗng nhiên vươn tay cầm lấy tấm thẻ đưa đến trước mặt Nghiêm Tranh Ngọc nói: “Chị cả, đây là sính lễ mà anh rể đưa cho chị.
Chị phải giữ lại nó làm tiền để dành. Sau này anh rể có gan dám coi thường chị thì chị còn có tiền cho bản thân mình liền có thể để anh ta ở nhà một mình còn mình thì bỏ nhà ra đi”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Linh Trang đầu óc em thật linh hoạt. Anh Nguyệt nhà anh đều bị em làm hư. Động một chút là muốn bỏ nhà ra đi”
Anh Nguyệt hừ lạnh một tiếng nói: “Rõ ràng là do anh động một chút là lại ồn ào đòi bỏ nhà ra đi muốn nương tựa vào một cô gái khác”
Linh Trang lấy ra một tấm thẻ đưa cho chị cả nói: “Chị cả, anh rể cho chị sính lễ, vậy nhà họ Nghiêm bọn em cũng phải cho chị một phần lễ vật đám hỏi rồi. Nơi này có bảy trăm triệu, là lễ vật đám hỏi mà nhà họ Nghiêm bọn em chuẩn bị cho c† Nghiêm Tranh Ngọc là người có tấm lòng tỉ mỉ vì thế trong nháy mắt đã hiểu được dụng ý của em gái mình.
Hai tấm thẻ này cũng đều là nhà họ Chiến chuẩn bị cho cô nhưng mọt tấm thẻ là cho sính lễ, một tấm lại dùng làm lễ vật hỏi cưới liền đem hôn sự của Dư Nhân cùng Nghiêm Tranh Ngọc quyết định xong xuôi.
Nghiêm Tranh Ngọc đem thẻ giao cho Dư Nhân: “Dư Nhân, lời của em dâu nói anh cũng nghe được đi. Đây là lễ vật mà nhà họ Nghiêm chúng em chuẩn bị cho anh. Lễ vật đám hỏi có chút mỏng, hy vọng anh đừng chê cười.”
Dư Nhân liền vui vẻ nhận lấy bảy trăm triệu tiền lễ vật đám hỏi.
Nghiêm Mặc Hàn lầu bầu nói: “Tại sao sính lễ lại nhiều như vậy, mà lễ vật đám hỏi lại ít như vậy? Nhà họ Nghiêm chúng tôi lại nghèo như: vậy sao?”
Anh Nguyệt mắng anh: “Anh nói nhiều.”
Linh Trang nói vài câu rồi có lòng rời đi cố ý để cho Nghiêm Tranh Ngọc cùng Dư Nhân đơn độc trò chuyện một chút mượn cớ nói: ‘Hôm nay là một ngày tốt lành, tôi tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn ngon cho mọi người. Cũng coi là chúc mừng cho hai người được khôn: Chiến Hàn Quân làm sao chịu để cho Linh Trang bị mệt mỏi liền nói: “Vậy anh giúp em”
Nghiêm Mặc Hàn vẫn không nhúc nhích, Anh Nguyệt nhéo lỗ tai anh xách lên nói: “Trông nom bọn nhỏ thật tốt cho em”
Sau một hồi nói chuyện yêu đương thì cũng chỉ còn lại có Nghiêm Tranh Ngọc cùng Dư Nhân ngồi song song nhau.
Trong phòng bếp Linh Trang có chút buồn bã.
Hôm nay vào thời điểm Dư Nhân đi về phía chị cả thì cô nhìn thấy Dư Nhân có chút không biết làm sao. Điều này khiến cho trong lòng cô vô cùng nặng nề.