Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 2112: Chương 2112: Một gia đình hoàn chỉnh




Linh Trang nhìn về phía của chị cả, một khoảng thời gian không gặp rồi, chị cả thay đổi càng ngày càng trở lên tài trí và có khí chất, hơn nữa liền giống như đã được rèn luyện qua vậy, vốn dĩ là bộ dạng nhu nhược thì cũng đã thay đổi trở nên kiên cường hơn rất nhiều.

“Chị cả à, bây giờ chị càng ngày càng cứng cỏi rồi, em nhìn thấy đều cho rằng chị rất vui vẻ đấy”

Tranh Ngọc cười khổ: “Chẳng qua là vì mẹ mà được như này thôi.”

Chị em gái xa cách lâu ngày, tất nhiên là muốn ngồi lại một chỗ mà uống trà nói chuyện rồi.

Chị cả không có nhìn thấy em rể, cũng không có nhìn thấy vợ chồng nhà Ánh Nguyệt, liền vô cùng hiếu kỳ mà hỏi: “Những người khác đâu rồi?”

Linh Trang nói: “Ngày mai anh Hàn Quân, Mặc Hàn và Nhân phải rời khỏi thủ đô này. Bây giờ bọn họ đang đi tạm biệt ông nội rì Đôi mắt của Tranh Ngọc đỏ lên, dò hỏi cô: “Vậy thì bao giờ bọn họ mới quay trở lại?”

Linh Trang vô cùng buồn bã mà nói: “Thiên Lũng ở chỗ nào, không có ai biết được. Ai mà biết đến lúc nào mới có khả năng để trở về cơ chứ?”

Nước mắt của Tranh Ngọc rơi xuống: “Chị và anh ấy, cuối cùng vẫn là hữu duyên vô phận”

Linh Trang đau lòng nói: “Chị cả à, nếu như chị vẫn còn thích anh ấy, vậy thị lại cho anh ấy thêm một cơ hội nữa đi”

Tranh Ngọc lắc lắc đầu: “Cho tới bây giờ, vân luôn là một mình chị đơn phương mà lao đến, chị mệt rồi”

“Vậy, lần này, đổi thành em lao đến phía chị, có được hay không?”

Một giọng nói ôm nhuận, mang theo vài phần mất tinh thần, đột nhiên vang lên đâu đó.

Tranh Ngọc kích động mà đứng hản dậy, quay người, liền nhìn thấy trong tay của Dư Nhân cầm một bó hoa hồng to vô cùng đẹp đế diễm lệ, tập tễnh mà đi về hướng của cô ấy.

Trên mặt của anh ta, không có một nụ cười.

Bước chân của anh ta, cũng vô cùng nặng nề.

Dư Nhân đi đến trước mặt của Tranh Ngọc, nói: “Nếu như, em đồng ý tiếp nhận một người đàn ông như Phương Tuấn Ngọc để làm chồng của em mà nói, vậy thì không bằng suy xét thử một chút đến tôi xem nào. Mặc dù tôi cũng có thể không cho em được một tình yêu độc nhất vô nhị, nhưng mà tối thiểu tôi vẫn có thể cho con trai của em một tình yêu thương của một người bố thực thụ”

Tranh Ngọc vui đến phát khóc.

“Nhân, anh cuối cùng cũng muốn hiểu rồi” Tranh Ngọc nhận lấy bó hoa hồng, vô cùng yêu thích mà tách ra từng tầng tầng lớp lớp bó hoa hồng rồi vuốt ve không thèm buông tay.

Một cái gai đã đâm vào lòng bàn tay.

“A” Tranh Ngọc kinh hãi mà kêu lên.

Dư Nhân thay cô ấy rút cái gai đâm ra, cười vô cùng miễn cưỡng mà nói: “Cẩn thận một chút”

Tranh Ngọc kích động nói: “Nhân, thật ra yêu cầu đối với tình yêu của em không có cao. Em biết rằng anh không có cách nào mà toàn tâm toàn ý để yêu em được, thật ra em cũng không có quan tâm anh có bao nhiêu yêu em, chỉ là muốn anh thành chồng của em, em và anh có thể tạo ra gia đình của chúng ta, để cho em yên bề gia thất. Vậy là em đã mãn nguyện rồi.”

Hốc mắt của Dư Nhân đỏ ửng.

Tình yêu của anh ta đã cho Linh Trang, thế nên Tranh Ngọc sẽ không yêu cầu mạnh mẽ đến toàn bộ tình yêu của anh ta, Một Tranh Ngọc như thế này, hiểu chuyện đến làm cho người ta đau lòng.

Anh ta bế tắc mà cười cười: “Sự kết hợp của chúng ta, mặc dù không phải là bởi vì tình yêu, nhưng mà anh có thể đảm bảo sẽ cho em một gia đình yên ấm”

Linh Trang đã gạt bỏ tình yêu của anh ta. Mà anh ta thì gạt bỏ đi tình yêu của Tranh Ngọc.

“Anh sẽ nỡ lực để làm một người chồng xứng chức như vậy” Dư Nhân nói.

Quốc ở một bên ngốc nghếch mà hỏi với Linh Trang: “Dì Trang ơi, bố và mẹ của cháu có phải là sẽ không bao giờ chia xa nữa không ạ?”

Linh Trang nhéo nhéo cái gương mặt vô cùng tuấn tú đó của Quốc, nói: “Đúng vậy đó, Quốc, chúc mừng con nhé, con có một gia đình hoàn chỉnh rồi. Trong nhà, có người bố yêu con, còn có một người mẹ nữa, sau này con chính là đứa trẻ hạnh phúc nhất thiên hạ này rồi”

Quốc vô cùng vui vẻ mà nhảy lên: “Yay, con có gia đình rồi. Con có gia đình rồi”

Nhắc đến nhà, trên mặt Dư Nhân lại lộ ra chút hổ thẹn.

“Thật xin lỗi, Tranh Ngọc, anh chỉ sợ tạm thời vẫn chưa thể nào cho.

em một căn nhà được rồi Tranh Ngọc cười nói: “Em biết mà, anh cùng với lại nhà họ Dư đoạn tuyệt quan hệ rồi mà. Không sao hết, em có nhà”

Dư Nhân cái loại công tử quý này sao có thể yên tâm thoải mái mà ở nhà của một người phụ nữ được cơ chứ. Sắc mặt lại càng thêm vẻ quẫn bách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.