Thanh An nghỉ ngờ nhìn Thanh Tùng, chớp chớp mắt, kí ức hình như đã được mở ra một chút, giờ này tuôn ra rất nhiều hình ảnh cô bé không thể hiểu được.
Cô bé nhớ tới lúc cô bé tình cờ gặp cậu ở siêu thị nói với cô bé: “Anh cũng là người Thủ đô……
Cô bé nhớ cậu đã đuổi theo cô bé suốt một đoạn đường khi cô rời siêu thị. Anh Diệp Phong nghỉ ngờ cậu là kẻ buôn người, nhưng xem ra hiện tại sự lưu luyến của cậu đối với cô bé khi đó không phải bắt nguồn từ sự ác ý nào, mà bắt nguồn từ nỗi nhớ.
Cô bé nhớ lại lúc nấy ở bên ngoài lúc cô bé đánh cậu cũng chỉ che mặt chứ không hề đánh trả lại.
Ánh mắt Thanh An chuyển từ khuôn mặt xa lạ của Thanh Tùng, chuyển qua đồng tâm kết cậu đang đeo, lúc nãy cô bé còn không rõ vì sao mẹ lại cho cậu đồng tâm kế, nhưng bây giờ hình như cô bé đã tỉnh mộng thật rồi.
Nước mắt dâng lên tràn ngập khóe mi Thanh An, rồi từng giọt từng giọt rơi xuống không ngừng.
Hóa ra anh Thanh Tùng của cô đã trở về thật rồi!
Thanh An càng khóc càng đau lòng Thanh Tùng còn tưởng rằng bởi vì cô bé thua phiếu cho nên mới khóc thảm thương như vậy.
Từ nhỏ Thanh Tùng đã thương yêu em gái, nên vừa nhìn thấy Thanh An khóc, cậu đã lập tức hoảng loạn chạy lại trấn an cô bé “Ôi, em đừng khóc nữa. Nếu em thích Diệp Phong thì ngày mai anh trói anh ta về đây cho em. Đến lúc đó em muốn làm gì anh †a cũng được.”
Linh Trang tấm lòng Bồ Tát, nay lại phải nhìn cảnh con gái mình buồn râu khóc thút thít, trong nháy mắt cô đã trở nên bực mình, hung hăng trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân chỉ biết lấy tay che mặt, hơi nghiêng người sang hướng khác, làm bộ không thấy Linh Trang đang nhìn mình.
Linh Trang duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo ống tay áo Chiến Hàn Quân, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Anh Quân à?”
Giọng nói mềm mại, dịu dàng.
Chiến Hàn Quân nhảm mắt, cố gắng không khuất phục trước mỹ nhân kế của Linh Trang.
“Anh Quân à?” Linh Trang bắt đầu làm nũng: “Anh nói cái gì anh cũng đều nghe theo em mà?”
Chiến Hàn Quân ngoái đầu nhìn lại nhìn cô, thấy cô chìa tay, vẻ mặt cầu xin biểu cảm rất buồn khổ. Ý chí của Chiến Hàn Quân như bị vứt hết vào lò luyện đan, toàn bộ đều bị nung nóng. Trong nháy mắt đã tự phản bội chính mình, giơ tay lên.
Linh Trang nở nụ cười kiều diễm, hoan hô “Anh Quân, em yêu anh.”
Chiến Quốc Việt hóa đá hoàn toàn, bất lực nhìn bố, không biết nói gì nữa Sớm biết rằng bố sẽ phản bội, thì cậu còn đối đầu với mẹ làm gì. Cuối cùng cũng không thay đổi được kết quả cuối cùng.
Nên Chiến Quốc Việt chậm rãi giơ tay lên Thanh An bỗng nhiên nín khóc mỉm cười.
Cô giơ hai tay, nhào đến Thanh Tùng.
“Anh hai.”
Thanh Tùng: ”……”
Chiến Quốc Việt: “
Chiến Hàn Quân: “.
Nghiêm Linh Trang: “..
Hóa ra cô nhóc này khóc không phải vì thua phiếu bầu, mà là vì cô bé nhận ra Thanh Tùng, hai anh em đoàn tụ sau một thời gian dài xa nhau, nên mới vui quá mà khóc luôn?
Thanh An nhào vào trong lòng ngực Thanh Tùng, cả người Thanh Tùng bỗng ngây ngốc cả ra.
Trong lòng cậu vừa vui mừng lại vừa sợ hãi.
Cậu rất vui mừng vì tương ngộ với Thanh An, nhưng lại sợ chỉ vì sự vui sướng của bản thân mà sẽ khiến cho người nhà phải chịu cảnh tai họa ngập đầu. Cuối cùng cậu ngồi im như khúc gỗ, vẫn không nhúc nhích, mặc cho Thanh An gục đầu lên vai cậu khóc thút thít.
Cuối cùng, Thanh Tùng nghĩ một đăng nói một nẻo: “Nam nữ thụ thụ bất thân nha”
Thanh An buông cậu ra, lau nước mắt.
Cô bé tự trách mình, áy náy nói: “Anh hai, lúc nãy em đánh anh có đau không?”
Thanh Tùng nói: “Con gái thì phải đoan trang chứ, em thô lỗ quá. Động tác lên gối lúc nãy, từ này về sau không được tùy tiện dùng”
Thanh An chỉ vào Chiến Quốc Việt nói: “Là anh cả dạy em đó”
Chiến Quốc Việt nói: “Anh dạy cho em chiêu này là để em đối phó với bọn lưu manh đầu đường xó chợ. Chứ có bao giờ dặn em lên gối người thân đâu”
Chiến Hàn Quân nghe bọn nhỏ nói chuyện, khuôn mặt tuấn tú của anh run rẩy không ngừng, không biết nên trưng ra bộ mặt nào.
“Khụ khụ!”