Chiến Hàn Quân quay đầu nhìn Linh Trang, Linh Trang đang vui vẻ tươi cười thấy thế liền nghiêm mặt, giả vờ đứng đản nói: “Đương nhiên là bây giờ con vẫn còn nhỏ, lúc này phải lấy việc học làm trọng, chuyện yêu đương không thể để tâm quá nhiều trong lòng”
Chiến Hàn Quân: “……”
Chiến Hàn Quân cảm thấy ngán ngầm, có nằm mơ anh cũng không có nghĩ đến là trở ngại lớn nhất trong quá trình giáo dục con cái của anh lại đến từ chính Linh Trang.
Lúc này Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt mới bước vào.
Thanh Tùng thử dò hỏi mẹ: “Nếu em con có thể yêu sớm thì Quốc Việt có được yêu sớm không?”
Chiến Quốc Việt buồn bực trừng mắt Thanh Tùng, sao người này lại dám đưa anh ra làm lá chắn chứ?
Chẳng lẽ cậu ta giống Thanh An, cũng có người con gái mình thích rồi?
Linh Trang thể hiện vẻ nghiêm túc, nghiêm giọng nói: “Con trai thì không thể yêu sớm”
“Vì sao chứ?” Thanh Tùng và Chiến Quốc.
Việt khó hiểu hỏi.
Sao mẹ tiêu chuẩn kép quá vậy?
“Mẹ sợ các con làm hại những đóa hoa xinh đẹp của đất nước” Linh Trang cười nói.
Chiến Quốc Việt: “……”
Thanh Tùng: “….
Thanh Tùng nhanh ý cười nhìn Quốc Việt nói: “Thực ra anh vẫn là có thế yêu sớm được, chỉ cần không động vào con gái nhà người ta từ phần cổ trở xuống là được”
Chiến Quốc Việt trừng mắt nhìn Thanh Tùng, sắp điên tiết đến nơi, gần từng câu từng chữ hung hăng nói: “Anh không yêu sớm”
Chiến Quốc Việt làm anh trai cả trong nhà, nên cũng đã trưởng thành từ sớm. Từ nhỏ nhìn thấy bố mẹ trải qua bao nhiêu kiếp nạn, nhìn tình yêu cô độc đau khổ của bố, nên cậu có thể cảm nhận được vì sao bố lại đưa ra quyết định như vậy.
Nếu đã không thể có duyên ở bên nhau thì càng không nên để tình yêu nảy mầm sớm. Nếu không, sẽ có vô số chông gai chờ đợi chúng ta trên con đường tình yêu.
Bố đã từng trải, đã khổ nhiều rồi nên bố không muốn con cái lặp lại những đau khổ của bố.
Chiến Hàn Quân trao cho Chiến Quốc Việt ánh mắt vui vẻ.
Thanh An nói: “Bố, bố có nói là nhà chúng ta là gia đình dân chủ. Đúng không?”
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Đúng” Rồi lắng lặng nhìn Thanh An, anh biết rõ chắc cô tiểu thư lại định gây chuyện nữa Thanh An tinh ranh cười nói: “Như vậy đối với vấn đề có nên yêu sớm hay không, thì chúng ta giơ tay biểu quyết đíi?”
Linh Trang gật đầu tán thành ý kiến của Thanh An: “Ý kiến hay. Vậy giơ tay biểu quyết đị”
Chiến Hàn Quân ngây người, xụ mặt thờ Ơ.
Linh Trang nhìn anh cười diễm lệ, như gió xuân thổi qua ngàn cây, hoa lê diễm lệ rung rinh, mỹ nhân tâm tình vui vẻ.
Chiến Hàn Quân trong phút chốc như bị ma xui quỷ khiến, liền gật đầu: “Được”
Linh Trang như trút được gánh nặng, nhảy nhót vui vẻ: “Vậy người nào đồng ý chuyện yêu sớm thì giơ tay lên?”
Mới vừa nói xong, Thanh An đã giơ tay lên ngay lập tức.
Chiến Hàn Quân lạnh lùng nhìn mặt mọi người, ngầm uy hiếp, ý là nếu ai mà dám giơ tay, tức là muốn đối đầu với anh.
Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân, tỏ ý xin lỗi rồi giơ tay lên cao.
Thanh Tùng cũng đồng ý với mẹ và em gái, nhưng mà vừa định giơ tay tay lên, thì phát hiện ra một vấn đề nghiêm túc: Hai tay của cậu, một tay thì bị Chiến Quốc Việt dùng thắt lưng đồng tâm kéo lại. Tay còn lại bị bố tiến đến từ bao giờ nằm chặt lấy.
Thanh Tùng chỉ có thể nhìn về phía mẹ cười xin lỗi.
Thanh An đếm phiếu, buồn rầu nói: “Con và mẹ giơ tay. Bố và Chiến Quốc Việt không giơ tay, vậy là hòa mất rồi. Làm sao bây giờ?”
Cô bé hoàn toàn coi Thanh Tùng như: không tồn tại luôn.
Chiến Quốc Việt chỉ vào Thanh Tùng nói: “Thanh An, em coi Thanh Tùng như không khí sao?”
Thanh An bĩu môi nói: “Anh ta không phải là người nhà chúng ta mà”
Chiến Quốc Việt nói: “Em ấy là người nhà mình”
Giọng điệu chắc chắn, chân thật quả quyết.