Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 2152: Chương 2152: Tra hỏi (1)




Ánh mắt của các chị em giống như phi đao, đồng thời nhìn về phía Bé Tùng, cười nhạo nói: “Bọn chị còn lâu mới đi tìm đám đàn ông thối tha đó lấy chồng”

Quan niệm không muốn lấy chồng của các chị em chính là do khi ở Điện Quân Tình đã bị hệ thống tư tưởng quân sự đầu độc. Nhưng bé Tùng cho rằng sau khi họ rời khỏi Điện Quân Tình, những tư tưởng thâm căn cố đế ấy sẽ có sự thay đổi.

Bé Tùng đột nhiên nghe được tư tưởng ngốc nghếch không khả thi ấy của các chị em, kinh ngạc đến nỗi suýt chút nữa thì từ trên cây ngã xuống: “Các chị không lấy chồng, vậy em đi đâu để nhận sính lễ giá cao ngất trời chứ?”

Các chị em giải quyết rồi, sau khi mấy tên khốn nạn ấy bất ngờ công kích, họ như ong vỡ tổ lao về Bé Tùng, những khuôn mặt đẹp tựa ngọc bích hồng điêu khắc hiện lên vẻ tức giận: “Bé Tùng, em muốn ăn đòn hả?

Bé Tùng từ trên chạc cây ngồi dậy, đâu ngón chân vừa đặt xuống, cơ thể nhanh nhẹn như cung tên rời khỏi dây cung, bay nhanh như gió rời đi.

Những người đàn ông đứt tay đứt chân nằm trên mặt đất kia không nói gì nhìn theo đám trẻ con. Mấy cô cứ thế bỏ mặc đám đàn ông năm trên như vậy hay sao?

Bé Tùng chỉ là chơi đùa, nhưng mà tuyệt đối không bỏ bê việc chính cần làm. bé Tùng dạo quanh một vòng, bỗng nhiên quay trở lại, chống tay trước mặt đám đàn ông đáng khinh đó, thẩm vấn: “Nói đi, tại sao muốn hại chúng tôi?”

Người đàn ông rất có khí phách, chỉ hừ lạnh một tiếng, quay phắt đầu sang một bên. bé Tùng rất cạn lời, quay đầu nói với mấy chị: “Đồng giới không có sức thu hút, vẫn nên để các chị tra hỏi thì hơn”

Người đàn ông đó nghe vậy, lại quay đầu lại, tính xấu không đổi lại nhìn các cô gái xinh đẹp. Chị Ba đi tới, vén ống tay áo lên, lúc đang định ra tay thì bé Tùng nhắc nhở cô ta: “Chị Ba, chị như hoa như ngọc, chị đánh anh ta đừng làm bẩn tay mình”

Chị Ba liền bỏ ống tay áo xuống, giơ chân lên định giãm lên tay người đàn ông kia. Tay anh ta không chịu được mà rụt lại vào ống tay áo. Ai ngờ, chị Ba bướng bỉnh đưa chân đến chỗ chí mạng của anh ta, sắc mặt anh ta liền tái xanh, run cầm cập nói: “Cô muốn làm gì?”

Chị Ba nói: “Cắt cái của quý của anh”

Người đàn ông ân hận lúc đầu đã làm sai, khóc nức nở thảm thiết: “Bố mày vốn tưởng rằng mấy chị gái đây là tiểu thư khuê các, không ngờ thủ đoạn của các cô lại thô lỗ đến vậy. Các cô là hào hiệp giang hồ hay sao chứ?”

Chị Ba nói: “Chúng tôi không phải hào hiệp giang hồ. Chúng tôi chỉ là du ngoạn giang hồ. Cho anh ba giây để suy nghĩ xem có thành thật nói động cơ giết chúng tôi hay không?”

Người đàn ông hơi lưỡng lự. Chị Ba liền giãm luôn chân xuống.

“AI” Người đàn ông cực kỳ bi thảm kêu lên.

Chị Ba nói: “Cho anh thêm ba giây nữa, có nói không? Không nói tôi giẫm nat hai viên bi của anh đấy!”

“Có nói, tôi nói.”

Lúc này chị Ba mới bỏ qua cho anh ta: “Không được nói dối. Dám cả gan lừa tôi một chữ, bà đây sẽ cắt lưỡi anh cho chó ăn”

Người đàn ông đã biết được sự lợi hại của cô gái này, làm gì dám giấu giếm nữa. Khai báo đúng sự thật: “Không phải tôi muốn hại các cô thật đâu, chẳng qua nghe được giọng nói của các cô là giọng Thủ đô mới muốn bắt lại để đi nhận thưởng”

“Nhận thưởng?” bé Tùng nhíu mày: “Sao các anh lại muốn bắt người Thủ đô?”

“Còn không phải vì ngài Quân đó sao. Cũng không biết sao anh ta lại đắc tội với ông quản gia lớn nhà tôi, ông quản gia lớn vì muốn bắt ngài Quân liền hạ lệnh: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, nhất định phải bắt được ngài Quân. Cho nên gần nhất hễ là du khách từ Thủ đô đến đều sẽ bị người nhà Bác Danh Nhất Mạch chúng tôi xem là cái đinh trong mắt”

“Các anh là Bác Danh Nhất Mạch? bé Tùng có hơi ngạc nhiên.

Có điều cậu ấy thông minh như vậy, rất nhanh liền phân tích được nguyên do bên trong là gì.

Lúc bà nội Bác Danh còn sống, tránh né người khác truy sát khắp nơi. Xem ra dòng họ Bác Danh cũng chia năm xẻ bảy. Mọi người dòng họ khác đối xử rất không tốt với bà nội Bác Danh. Đương nhiên cũng không khoan dung cho con cháu của bà nội Bác Danh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.