“Dòng họ Bác Danh chúng tôi mặc dù đều xuất thân dòng dõi chính gốc, nhưng sau đó vì tranh giành gia tài nên có mấy chỉ họ đã làm loạn, tranh chấp giằng xé nhau. Đặc biệt là chi họ lớn có được bí kĩ y thuật của Bác Danh, lại càng trở Thanh Hòai đinh trong mắt, cái gai trong thịt của các chỉ họ khác. Vì để ép chỉ họ lớn giao bí kĩ ra nên mấy chị họ khác mới liên kết lại đối phó với chi họ lớn. Nhưng những lúc khác, bọn họ cũng luôn đối đầu với nhau” Người đàn ông vô cùng thẳng thắn thành khẩn.
Bé Tùng dường như nghe được điều gì đó kì diệu: “Dòng họ Bác Danh các anh chỉ vì tranh đoạt tranh đoạt tài sản mà ra tay chém giết chính anh em của mình. Các anh mất hết tính người, đúng là không bằng cầm thú”
Người đàn ông nói: “Đó là chuyện từ đời ông nội của tôi. Thế hệ sau chúng tôi cũng không biết được giữa họ có ân oán gì, chỉ biết là đời trước đã vô cùng không công bằng, quá thiên vị chi họ lớn, ghẻ lạnh trái tim của những chỉ họ khác”
Bé Tùng bĩu môi: “Vậy cũng không thể trở Thanh Hòai cớ để họ tàn sát chính anh em mình được”
Bé Tùng xét hỏi cả buổi, hỏi đông hỏi tây. Cuối cùng cũng nghĩ đến việc chính: “Tôi hỏi anh, ngài Quân kia bây giờ đang ở đâu?”
Người đàn ông nói: “Bọn họ dẫn theo bệnh nhân, lại bị người của chúng tôi truy sát suốt dọc đường. Mấy hôm nay trời mưa liên miên, bọn họ trốn vào trong động của rừng hoang núi thảm, đến bây giờ vẫn chưa ra”
Bé Tùng liếc mắt nhìn rừng cây um tùm phía trước, rồi nghĩ đến việc sắp được gặp bố, trong lòng vui sướng hết thảy. Cậu ấy giơ tay gọi các chị em: “Chúng ta mau đi thôi.”
Trong lòng người đàn ông tính toán như ý, nếu như bọn họ đi theo bé Tùng, nói không chừng có thể bắt được Chiến Hàn Quân xảo quyệt đó.
Giả bộ hảo tâm nhắc nhở cậu ấy: “Trong núi này chúng tôi có rất nhiều kỳ hoa dị thảo đều có kịch độc, nếu mọi người không có bác sĩ trình độ cao thì sợ là chưa kịp vào đến rừng sâu đã bị ngấm độc chết mất rồi. Hay là mọi người dẫn theo chúng tôi, chúng tôi có thể giúp mọi người loại bỏ cỏ độc”
Bé Tùng tinh ranh liếc người đàn ông nói: “Cất cái tâm địa gian giảo của anh đi đi. Anh muốn đi cùng chúng tôi để tìm ngài Quân chứ gì? Anh nghĩ tôi ngu chắc?”
Người đàn ông thật không ngờ bé Tùng tuy nhỏ tuổi nhưng những lời nói ra lại chẳng hề tâm thường. Thật không ngờ thời khắc mấu chốt cũng không hề cẩu thả qua loa.
Mấy chị gái ấy đã sớm không kiên nhẫn chờ đợi được nữa rồi. Chị Ba Hoa Linh lại càng nói trúng tim đen: “Nếu như Quốc Việt ở đây, xét hỏi bọn họ chỉ cần một câu là xong. Đến phiên bé Tùng nói láo ở đây sao? Trời bây giờ cũng sắp tối rồi mà vẫn chưa hỏi ra được cái cần hỏi.
Đây là sự khác biệt giữa chứng tự kỷ và nói nhảm”
Bé Tùng bất ngờ nhìn chằm chằm chị Ba: “Chị Ba, chị nói vậy em không tổn thương lắm nhưng lại sỉ nhục em cực mạnh. Được, các chị tự tra hỏi đi”
Chị Ba túm tay của bé Tùng: “Còn xét hỏi cái gì nữa chứ? Em đào móc chuyện xấu cả mười tám đời tổ tông của anh ta ra rồi, đi thôi”
Bé Tùng suy nghĩ một chút, quay đầu lại: “Em chợt nhớ ra em có chuyện quan trọng chưa hỏi anh ta”
Chị Ba tưởng bé Tùng có chuyện gì quan trọng thật, bỏ tay cậu ấy ra. Bé Tùng đi đến trước mặt người đàn ông, hỏi anh ta: “Anh thấy chị gái nào của tôi xinh đẹp dịu dàng hơn?”
Ánh mắt của người đàn ông nhìn vào chị sáu Nhã Ô Khuê.
“Bé Tùng” Các chị em tức giận giơ nắm đấm đi về phía bé Tùng.
Bé Tùng chạy ba chân bốn cảng.
“Chị, em sẽ gả các chị đi tửng người một. Chỉ cần các chị tìm được lang quân như ý thì đời này em an lòng rồi.”
“Em còn bé biết gì.”
“So với thời gian mẹ yêu đương thì các chị quá tuổi rồi đấy”
“Bé Tùng, em hư thật đấy!”
Tiếng hát và tiếng cười của đám trẻ con vang vọng trong sơn cốc.
Lời nhắc nhở của người đàn ông không hề sai, bé Tùng bọn họ vui đùa ầm ï ở trong rừng, chạm vào vô số kỳ hoa dị thảo có độc.