Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 407: Chương 407: Mẹ đã nói người đó rất tốt đúng không?




Anh nói: “Lam Lam, tuy rằng tôi đã thu mua công ty Khương Thị, nhưng nghĩ lại vẫn không muốn dỡ bỏ tòa nhà đó, giữ lại đi, nơi đó em cũng có cổ phần.

Tôi biết lòng em vẫn chưa thể từ bỏ nhà họ Khương, tôi cũng không đuổi cùng giết tận, bọn họ cũng còn chút cổ phần trong đó, hàng năm cũng sẽ được chia hoa hồng, có thể đảm bảo họ có cuộc sống bình thường. Tôi sẽ sử dụng khu vực đó để tập trung vào quần áo trẻ em.

Về sau em có thể sẽ phải vắt vả!”

Lam Hân nghe xong những lời này, kinh ngạc nhìn qua, anh lại có thể suy nghĩ được như vậy.

“Lục Hạo Thành, anh không cần làm như XI.

“Lam Lam, tôi còn không hiểu em sao?” Lục Hạo Thành nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện.

Mặc kệ cô năm đó có bao nhiêu hận, nhưng cô vẫn là người lương thiện, hiện tại, Đào Mộng Di đã chịu trừng phạt.

Trong lòng Lam Lam vẫn sẽ không dễ chịu.Nếu anh không chừa cho họ đường sống, cô lại càng khó chịu!

Nếu giống như người nhà họ Vương không có liên quan gì đến cô, anh có thể tàn nhẫn đến cùng mà không cần nương tay.

Anh cũng hận Đào Mộng Di năm đó đã đem Lam Lam đi, nhưng bà ta cũng có ơn dưỡng dục Lam Lam, để Lam Lam nguyên vẹn trỏ về bên anh.Lục Hạo Thành đã suy nghĩ nguyên đêm mới đi đến quyết định như vậy.

Hon nữa, Lam Lam cũng không đem chuyện năm đó Đào Mộng Di gây tai nạn nói ra, chứng tỏ cô không muốn Đào Mộng Di gánh vác quá nhiều tội trạng.

Lam Hân hơi sửng sốt, hỏi: “Lục Hạo Thành, thật hiểu rõ con người tôi sao?”

Lục Hạo Thành nhẹ nhàng”Đúng” một tiếng, không nói thêm gì.

Lam Hân lẳng lặng nhìn anh, thấy vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, cô cần thận quan sát, thấy mỗi lần anh nhìn cô đều có sự dịu dàng trong ánh mắt.

Cô không phải hoa mắt, mà là quan sát một thời gian mới đưa ra kết luận.

Cô nắm lấy quai túi xách, không ngừng siết chặt, suy nghĩ trong lòng ào ạt như thủy triều.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cô nhịn không được hỏi.

“Lục Hạo Thành, ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu rõ mình? Không nghĩ tới anh lại hiểu.”

Cô quyết đoán mạnh mẽ trong công việc, nhưng khi đối mặt với cuộc sống, đôi khi cảm thấy bản thân như một con ngốc.

Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua cô, không nói gì.

Không cần biết qua bao nhiêu năm, anh vẫn như cũ, chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn tháu lòng cô nghĩ gì.

Lam Hân còn nói: “Lục Hạo Thành, nếu một ngày nào đó người yêu thời thơ ấu của anh đột nhiên nhớ đến anh, anh có còn cưới cô ấy không? Liệu anh có còn giữ vững niềm tin ban đầu của mình không?”

“Sẽ” Lục Hạo Thành không chút do dự: trả lời.

Lam Hân mỉm cười, lại hỏi: “Cô ấy tốt như thế nào? Hơn mười năm nay anh đều nhớ mãi không quên?”

Cô rất tán thưởng anh, cũng giống như cô, sau khi kiên định một điều, cô sẽ không từ bỏ Lục Hạo Thành vừa nghe, khóe miệng gợi lên một nụ cười dịu dàng, Lam Hân nhìn thấy, giống như mỗi một lần nhắc tới cô gái Lam Lam kia, vẻ mặt anh lại ôn nhu đến lạ.

“Cô ấy tốt lắm!” Giọng nói dịu dàng của Lục Hạo Thành, như một viên socola ngọt ngào.

Lam Hân cười nhẹ không nói.

Cô hơi hơi thở ra một hơi, không nói gì.

Trong xe thời gian yên tĩnh đứng lên, Lam Hân luôn quay đầu nhìn phong cảnh bên đường, mà đáy lòng cô, lại vô cùng rối rắm khó chịu.

Cô biết đáp án ở ngay gần đó, nhưng có chút không dám đối mặt với sự thật.

Một đường đến nhà Lam Hân, hai người cũng không mở miệng nói thêm câu nào.

Lục Hạo Thành dừng xe ở ven đường.

Lam Hân nhìn thấy anh, cảm kích cười: “Lục Hạo Thành, đêm nay cám ơn anh.”

“Lam Lam, nghỉ ngơi sớm một chút “

“Được” Lam Hân gật đầu, mở cửa xuống xe.

Lúc đóng của, cô còn nói: “Lục Hạo Thành, đi đường cần thận!”

“Được” Lục Hạo Thành nhẹ nhàng nhìn lại cô.

Lam Hân mỉm cười, xoay người rời đi.

Lục Hạo Thành vẫn ngồi trong xe, nhìn thấy cô vào cửa, mới yên tâm lái xe trỏ về.

Lúc Lam Hân về đến nhà, tất cả mọi người vẫn chưa ngủ, đều đang chờ cô.

“Mẹ, cuối cùng mẹ đã trở lại, mẹ làm mọi người lo lắng muốn chết? Đã gần 11 giờ rồi.” Kỳ Kỳ trong tay ôm chiếc gối ngủ hình hoạt hình, nén giận nhìn Lam Hân.

Lam Hân áy náy: “Cha, mẹ, Giai Kỳ, khiến mọi người lo lắng À:n ri Mộ Thanh đứng dậy, kéo cô ngồi xuống sô pha rồi rót cho cô một ly nước.

Bà đau lòng nói: “Lam Lam, con đi gặp Đào Mộng Di, đã nói rõ ràng tất cả mọi chuyện sao?”

Lam Hân cười gật đầu, “Mẹ, đều đã nói rõ ràng!”

Mộ Thanh vừa nghe, biết cô cũng không nói ra chuyện năm đó của mình.

“Con nhỏ này, lương thiện như vậy, sau này con sống thế nào hả?” Bà biết Lam Lam không muốn đuổi cùng giết tuyệt.

Đồng thời cũng hiểu được, lương thiện ngu ngốc, sẽ cho mang đến hậu quả gì cho chính mình. Bà là một ví dụ điển hình, thiếu chút nữa đã hại chết bản thân.

Lam Hân ôn nhu cười: “Mẹ, chỉ có càng lương thiện, mới có thể có cuộc sống tốt.”

Dịch Thiên Kỳ ở một bên cười nói: “Lam Lam, con nói rất đúng, lương thiện là bản tính của con người, mặc kệ trải qua cái gì?

Chúng ta không thể quên bản tính làm người.”

“Vâng, thưa cha!” Lam Hân nhìn thấy ông cười cười.

Lương thiện không có sail Mộ Thanh yêu chiều vuốt tóc cô.

Bà liếc qua Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ, lại nhìn qua Lam Hân: “Lam Lam, cha mẹ cùng chờ con về, là muốn nói chuyện một chút về việc ba anh em Tiểu Tuần đi học,”

Lam Hân mỉm cười, “Mẹ, có vấn đề gì sao?”

Lục Hạo Thành cũng cùng cô nói chuyện này, cha mẹ cũng cùng cô nói chuyện này.

Dịch Thiên Kỳ ở một bên cười nói: “Lam Lam, cha mẹ đã thương lượng qua, đem Tiểu Tuấn, Kỳ Kỳ và Nhiên Nhiên đưa đến trường quý tộc, hiệu trưởng bên kia, cha đã làm quen, khai giảng là có thể đi báo danh.”

Dịch Thiên Kỳ cười nhắt lời cô: “Lam Lam, chuyện giáo dục của mấy đứa nhỏ không thể qua loa. Nghe cha.”

Lam Hân vừa nghe, nhìn qua mẹ.

Cô cũng muốn cho con đi học ở trường quý tộc, nhưng mà phải dựa vào cha, đáy lòng có chút không thoải mái.

Cô muốn dùng chính hai tay mình. …..

Lam Hân rất nhanh ngừng lại suy nghĩ trong lòng, dùng đôi tay gầy yếu của cô, có năng lực chống đỡ sao?

Mộ Thanh cũng rất hiểu Lam Hân, biết cô giờ này đang nghĩ gì, bà cười nói: “Lam Lam, nghe cha con đi.”

“Đúng vậy! Lam Lam, sau này con chính người chăm sóc bên giường bệnh trước lúc lâm chung cho cha” Dịch Thiên Kỳ ở một bên vui đùa nói.

Lam Hân nhìn cha, cảm kích cười cười.

“Cha, Lục Hạo Thành đêm nay cũng nói với con, bảo con cần thận suy nghĩ, môi trường giáo dục rất quan trọng.”

“Đúng” Mộ Thanh mỉm cười, nói: “Lam Lam, không tồi, cậu ta coi như là có tâm, mẹ đã nói mẹ nhìn người cũng không sai mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.