Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 408: Chương 408: Phi Phi, chẳng lẽ tôi lại xảy ra chuyện




Lam Hân mỉm cười: “Mẹ, sao mẹ hay khen anh ấy vậy?”

Tiểu Tuần cũng nhìn thoáng qua bà, mắt híp lại, cậu cũng thấy được bà rất quan tâm đến Lục Hạo Thành.

“Lam Lam, không có, nhưng cậu ta đúng là người không tồi.”

Mộ Thanh cười nói.

“Cho nên nói, ông, bà, mẹ, sau khi khai giảng, bọn con có thể tới trường quý tộc học, có phải hay không?” Kỳ Kỳ cười tủm tim hỏi.

Cô bé thực sự muốn đến học ở trường đó, có thể ghi danh vào lớp vẽ tranh.

Dịch Thiên Kỳ cười nói: “Kỳ Kỳ, khai giảng liền đi, có ông ở đây, không có chuyện gì là không giải quyết được. Đến lúc đó ông sẽ cử một lái xe chuyên đưa đón các cháu đi học. Nếu ông có thời gian, cũng sẽ đi đón các cháu.”

Kỳ Kỳ vừa nghe, lắc đầu cười nói: “Ông, không cần phiền toái như vậy, chúng cháu đều đã lên tiểu học, muốn tự mình cố gắng, mẹ mỗi ngày đều nhắc tới bốn chữ này, bọn cháu có thể đi tàu điện ngầm hoặc xe bus đến trường.

Tan học lúc 3:30, thời gian còn sớm, bọn cháu cũng có thể đến thư viện một lát. “

Lam Tử Kỳ thích nhất là đi thư viện, trong đó có đủ các loại sách có thể tìm đọc. Hơn nữa, môi trường yên tĩnh bên trong cũng khiến cô bé bình tĩnh lại.

Lam Tử Tuấn cũng nói: “Ông, ý của Kỳ Kỳ rất hay, để chúng cháu tự mình đi thôi!”

TNO VAO, T2 là ” Dịch Thiên Kỳ tán thưởng suy nghĩ của bọn nhỏ, như vậy có thể khiến chúng tự trưởng thành, “Nhưng mà Tiểu Tuần, phố Mục Thiện cách nơi này khá xa.”

Lam Tử Tuần lấy ra di động tìm lộ tuyến, một lát sau, nói: “Ông, cháu xem một chút, Ga tàu điện ngầm cách chúng ta không xa, tàu điện ngầm có thể đi thẳng đến phố Mục Thiện, thời gian đi lại tổng là khoảng 20 phút, hoàn toàn không có vấn đề!”

THAI Na 5, van ” Lam Tử Kỳ vừa nghe, mừng rỡ, “Ông, quyết định vậy đi, cháu đi ngủ trước, về phần anh em cháu, mọi người không cần lo lắng, chúng cháu có thể cam đoan, mỗi ngày sẽ về nhà trước sáu giờ.”

Lam Tử Kỳ nói xong liền ngáp một cái, cô ôm gối ôm tự về phòng.

Lam Tử Tuấn cũng đứng dậy chào hỏi, quay về phòng riêng nghỉ ngơi.

Trầm Giai Kỳ cũng đứng dậy, nói: “Lam Lam, dì Mộ, chú Dịch, vậy mọi người cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”

Mộ Thanh cười nói: “Được, cháu nhanh nghỉ ngơi đi! Hiện tại cháu cũng không thể thức đêm!”

“Được, dì Mộ!” Trầm Giai Kỳ nhìn thoáng qua Lam Lam trước khi về phòng.

: Mộ Thanh nhìn Lam Hân, hỏi: “Cô ngốc, có phải lại trôn đi đâu đó khóc lớn một lúc không?”

“Mẹ!” Lam Hân làm nững kêu một tiếng, cô thật sự đã khóc, nhưng bây giờ mọi chuyện đã kết thúc.

“Con đó, thật sự là làm cho mẹ đau lòng!” Mộ Thanh đáy lòng cực kỳ hận Đào Mộng Di.

Nhưng mà có thể làm gì được, mọi chuyện đều đã xảy ra.

Dịch Thiên Kỳ ở một bên, hạnh phúc nhìn hai mẹ con: “Được rồi, Lam Lam, sau này, con có cha mẹ, cha mẹ có con, chúng ta một nhà hạnh phúc.”

“Vâng! Cha! Chúng ta về sau sẽ càng ngày càng hạnh phúc.”

Lam Hân ngọt ngào mỉm cười.

“Đúng vậy, về sau, gia đình ta cùng đi du lịch khắp nơi, người một nhà cùng đi du lịch, còn gì hạnh phúc hơn sao?”

“Được, cha!” Lam Hân vui vẻ cười nói.

Tối đến, Lam Hân nằm trên giường, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cô cười với vẻ mặt hạnh phúc.

Không có nỗi cô đơn và nỗi đau vĩnh viễn trong cuộc đời, bởi vì sẽ luôn có niềm vui và hạnh phúc.

Hiện tại cô đã có một mái ấm hạnh phúc, một đêm ngủ ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, Lam Hân cũng vui vẻ đi làm.

Nhưng khi đến công ty, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

Lam Hân vừa thấy liền nhíu mày, khó khăn vừa qua lại có chuyện ập tới?

“Quản lý Lam!”

Lam Hân đang định lấy điện thoại di động ra xem, Ninh Phi Phi đột nhiên gọi cô lại.

Lam Hân thấy vẻ mặt sốt ruột của Ninh Phi Phi liền hỏi: ” Phi Phi, tôi lại xảy ra chuyện gì sao?”

Ninh Phi Phi cười nói: “Quản lý Lam, cô luôn chậm hơn người ta một nhịp, mau lấy di động nhìn xem, hiện tại cô đang lên top tìm kiếm.”

Lam Hân nhíu mày, vui đùa nói: ” Phi Phi, tôi cũng không phải ngôi sao nỗi tiếng. Top tìm kiếm gì chứ?”

Lam Hân nói xong nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhìn một cái, hai mắt trừng lớn.

Lục Hạo Thành nắm tay quản lý công ty dẫn nhau vào khách sạn Giang Thị.

Hai người bị nghi ngờ là một cặp.

Cô trượt nhanh xuống, nhìn thấy toàn những bình luận xúc phạm mình.

@ yêu Thành Thành: Tôi biết người phụ nữ này, sinh con ngoài giá thú, hiện tại còn quyến rũ bạch mã hoàng tử Thành Thành, không biết xấu hỗ.

@ Thành Thành mật mật: Y Thành Thành của tôi, đừng bị hủy hoại bởi người phụ nữ vô liêm sỉ này. Tôi đi mua sơn, tôi muốn đánh thức người đàn bà vô liêm sỉ này …

Lam Hân lướt xuống từng cái một, bình luận đã hơn 10 vạn, Cuối cùng là một vài hình ảnh hai người nắm tay nhau đi từ bãi đậu xe vào đến thang máy.

“Chà!” Lam Hân khẽ lắc đầu, tài khoản đều là Thành Thành của tôi…, sau đó là một loạt biểu tượng cảm xúc.

Đủ các loại bình luận, đa dạng muôn hình vạn trạng.

Cô nhìn thoáng qua Ninh Phi Phi, vui đùa nói: ” Phi Phi, giám đốc Lục không làm minh tinh rõ ràng thật sự rất đáng tiếc.

Nếu anh ấy trở thành một ngôi sao, anh ấy chắc chắn sẽ làm bùng nỗ thế giới. “

“Tôi không nghĩ sẽ làm ngôi sao thần tượng nỗi tiếng, chỉ thầm muốn nỗi tiếng trong em.” Giọng nói lạnh lùng của Lục Hạo Thành vang lên phía sau Lam Hân.

Lam Hân hơi sửng sốt, rất nhanh xoay người lại, nhìn thấy Lục Hạo Thành, Mộc Tử Hoành và Âu Cảnh Nghiêu, ba người đang đứng phía sau cô.

PHa Hai) và: ” Cô còn xấu hổ cười cười.

“Giám đốc Lục, máy người này cọ toilet nhiều quá phải không?

Bọn họ luôn cọ ảnh của anh. Cọ anh cũng được, sao còn kéo tôi vào.

Hơn nữa lướt và bình luận nhiều như vậy điện thoại đơ thì phải làm sao? Chiếm không gian riêng cũng hại toàn bộ nhân loại nha”

Lục Hạo Thành: “…… 2 Mộc Tử Hoành nhịn cười không được bả vai đều run rẫy.

Âu Cảnh Nghiêu cũng buồn cười.

Lục Hạo Thành sắc mặt tối sầm lại, cô gái này cứ phải dùng bồn cầu để so sánh sao?

Ninh Phi Phi hơi cúi đầu xuống, cô thấy Lục Hạo Thành nhìn khủng bồ như sắp ăn thịt người người đến nơi.

Lam Hân vừa thấy sắc mặt mọi người, lại nhìn vẻ âm trầm của Lục Hạo Thành, chỉ thấy mặt anh đang đen như đít nồi nhìn chằm chằm cô.

Cô đột nhiên ý thức được mình đã nói lời ngu ngốc.

THẾ R87 ” Cô lúng túng cười “Giám đốc Lục, tôi không có ý gì đâu, anh đừng để trong lòng.”

` Lam Hân nói xong, thây được thang máy tới thì sáng mắt.

“Thang máy đến rồi, tôi đi trước.”

Cô kéo Ninh Phi Phi tiến vào thang máy đi đến.Hai người vừa tiền vào thang máy, Lam Hân nhanh chóng ấn nút đóng cửa.

Nhưng Lục Hạo Thành nhìn bóng dáng trốn chạy của cô, khẽ mỉm cười, anh sải bước đi tới, nhẹ nhàng vươn tay ra, cửa thang máy sắp đóng bị đẩy ra hai bên.

Lam Hân trừng mắt mắt nhìn Lục Hạo Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.