Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1813: Chương 1813: Bà Nói Ai Là Dân Đen?




“Chị ấy không chỉ là vợ chưa cưới của anh, mà còn là chị của tôi! Là người thân quan trọng nhất của tôi. Anh đừng quên, lúc trước tôi đã cảnh cáo anh, nếu anh để chị của tôi chịu chút ấm ức nào, tôi sẽ san bằng Mộ thị!”

Hai người đàn ông vốn cố gắng đè nén sự tức giận của mình, giờ phút này, đã không hề che giấu mà phóng ra ngoài!

Trong lúc này, hai người đứng đối diện, ánh mắt chạm nhau tóe lửa, thế cho nên bầu không khí xung quanh, cũng lạnh xuống trong nháy mắt.

Cung Kiệt cong khóe môi... Một cái, càng lúc càng cầm chặt tay Vân Thi Thi, vẻ mặt khinh thường: “Huống hồ, chỉ là đính hôn mà thôi, vẫn còn chưa xem như vợ chính thức của anh đâu!”

Vân Thi Thi nhìn thoáng qua Cung Kiệt, lại nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết, ảo não cắn môi, há miệng thở dốc, mới vừa muốn mở miệng, lại nghe Cung Kiệt trầm giọng nói: “Chị à, chị đừng nói chuyện!”

“Tiểu Kiệt...”

“Suỵt!”

Cung Kiệt dựng thẳng ngón tay ngăn trên môi cô, ý bảo cô đừng lên tiếng.

“Thực xin lỗi, chị à, dù là chuyện gì, em cũng có thể nhịn, chỉ riêng chuyện này, thì không được!”

“Tiểu Kiệt, em...”

“Nghe! Chỉ bằng một câu ‘một người phụ nữ không biết từ đâu chui ra’ của người nhà họ Mộ này, tôi cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ!”

Nói xong, Cung Kiệt lạnh lùng nhìn Mộ Lâm Phong, địch ý chồng chất.

Mộ Lâm Phong lại bị câu nói liều lĩnh vừa rồi kia của anh làm chấn động!

“San bằng Mộ thị?!”

Mộ Thục Mẫn lặp lại, giống cảm thấy được vô cùng buồn cười, thình lình hừ lạnh, “Đứa nhóc này, lửa giận lớn, khẩu khí cũng không nhỏ! Cũng không biết anh có thủ đoạn gì, lấy cái gì mà san bằng Mộ thị?!”

Mộ Lâm Phong ngớ ra không nói.

Vì sao, trong lòng ông ẩn ẩn có cảm giác, lời người đàn ông này nói, không phải là lời nói ngông cuồng?!

Ông ta nhìn thoáng qua Cung Kiệt, dần dần cảm thấy, người này nhìn như trẻ tuổi kiêu căng này, thực ra là một người đàn ông trẻ tuổi có phong thái không đơn giản không tầm thường.

Bởi vì, ông ta nhìn thấy đôi mắt của Cung Kiệt!

Đó là ánh mắt kiêu căng mà vua chúa mới có, không ai bì nổi, bướng bỉnh lỳ lợm, giống như chỉ cần là anh muốn, thì thế giới cũng có thể bị anh giẫm dưới chân!

Cung Kiệt cười lạnh một tiếng, đùa cợt: “Bà chỉ cần nhớ kỹ, chị của tôi cao quý hơn bà rất nhiều, đối với loại người như bà, thì chị của tôi không phải là người bà có thể trèo cao nổi!”

Mộ Thục Mẫn giận dữ, trong mắt tràn ngập mỉa mai.

“Trèo cao không nổi?! Anh cho rằng chị anh là ai?! Chỉ là một đứa dân đen đê tiện, còn tưởng rằng trèo lên Mộ thị, là có thể một bước lên mây, tận hưởng vinh hoa phú quý, phải không?! Tôi thấy đơn giản là nằm mơ!”

Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: “Ngậm miệng! Nơi này không tới phiên bà nói chuyện, cút ngay!”

Mộ Thục Mẫn khó có thể tin nhìn anh, không thể nhịn được nói: “Cháu nói cái gì?! Cháu bảo cô cút ngay?! Mộ Nhã Triết, cô thấy cháu đúng là bị quỷ làm mê mẩn rồi?! Người phụ nữ này đúng là có thủ đoạn, cũng không biết là dùng bùa mê gì, làm cháu thần hồn điên đảo rồi! Cháu dám thiên vị người ngoài?! Cô là cô của cháu, nhưng cháu thì sao? Thậm chí ngay cả những lời đại nghịch bất đạo như vậy cũng dám nói?! Cháu dám vì một người ngoài bụng dạ khó lường mà nói năng lỗ mãng với cô? Đúng là làm càn!”

Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: “Người nói năng lỗ mãng là ai?! Thi Thi là vợ chưa cưới của tôi, tương lai, là vợ của tôi, thái độ tôn trọng một chút!”

Mộ Thục Mẫn mới vừa muốn nói gì đó, Cung Kiệt nâng cằm lên, nhíu mày, “Bà nói ai là dân đen?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.