Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1812: Chương 1812: Hai Nhà Cung - Mộ Đứng Sóng Đôi (2)




Cung Kiệt và Mộ Nhã Triết cơ hồ đồng thời nói ra.

Vừa dứt lời, hai người nhìn nhau, trong mắt Cung Kiệt hiện lên địch ý khó hiểu.

Anh theo bản năng kéo Vân Thi Thi sang một bên, vẻ mặt hờn giận nhìn Mộ Nhã Triết, trong mắt là lửa giận hừng hực, chỉ vào Mộ Lâm Phong và Mộ Thục Mẫn u ám nói: “Đây là tình huống gì?!”

Anh vốn tưởng rằng, buổi lễ đính hôn này, là được mọi người chúc phúc!

Nhưng đột nhiên nhảy ra hai người khoa tay múa chân, Cung Kiệt đánh giá người đàn ông trung niên và người phụ nữ đứng trước mặt mình, dựa vào lời nói của bọn họ, nhạy cảm phát hiện thân phận bọn họ!

Hẳn là người của nhà họ Mộ!

Nhưng bọn họ vừa xuất hiện, thì lập tức gây sự, thậm chí làm nhục chị của anh là tới người phụ nữ không biết tới từ đâu?!

Những lời này đã rơi vào trong tai anh một cách rõ ràng!

Cái gì là “người phụ nữ không biết tới từ đâu”?

Cung Kiệt nghe đến đó, lửa giận không chỗ phát ra, cầm chặt tay cô, mỗi một đốt ngón tay, đều căng thẳng đến cứng ngắc.

Vân Thi Thi bị cơn giận của Cung Kiệt làm hoảng sợ, cô không khỏi vươn tay, mới vừa an ủi đặt lên bả vai Cung Kiệt, đã thấy anh nhìn chằm chằm vào Mộ Nhã Triết, lớn tiếng chất vấn: “Dám nói chị của tôi là người phụ nữ không biết tới từ đâu?! Là ai cho các người lá gan này?!”

Mộ Lâm Phong nghe vậy, lại càng giận dữ!

Thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này từ đâu tới?!

Dám nói như thế với ông ta.

Cái gì là “là ai cho các người lá gan”?!

Những lời này của anh ta, đúng là vô cùng hống hách!

Anh có biết người anh rống, là ai không?

Nếu anh biết, chắc chắn anh sẽ cảm thấy vô cùng hối hận!

Hừ!

Xem ra thằng nhóc này là điển hình của người trẻ tuổi nóng nảy, phỏng chừng cũng không biết, người trước mắt mình là ai.

Mộ Lâm Phong tức giận đến nói không nên lời, Mộ Thục Mẫn đứng bên cạnh, châm chọc khiêu khích: “Thằng nhóc hung hăng này là ai?! Nhìn mặt mũi này, xem ra, là này em trai ruột của người phụ nữ này chứ gì! Làm chị mà không biết xấu hổ, đỉa mà đòi đeo chân hạc, làm em trai, cũng vô liêm sỉ muốn dùng chị làm bàn đạp trèo lên nhà họ Mộ, muốn một bước lên trời hả?!”

“Bà câm miệng cho tôi!”

Ánh mắt Mộ Nhã Triết trầm xuống, quát Mộ Thục Mẫn một câu.

Mộ Thục Mẫn tức giận chau mày, mặt mũi giật giật: “Nhã Triết! Cháu bảo ai ngậm miệng đấy!”

“Tôi bảo bà ngậm miệng!”

Mộ Nhã Triết giận đến cực điểm, anh nhìn chằm chằm cánh tay Cung Kiệt đang ôm lấy Vân Thi Thi, lạnh lùng nói: “Buông cô ấy ra!”

“Chị là chị của tôi, đương nhiên tôi phải che chở chị rồi! Trước kia, chị bị người ta bắt nạt, là do tôi không có mặt, bây giờ, tôi sẽ không để bất kì ai làm nhục chị ấy dù chỉ một chữ!”

Cung Kiệt nói xong, không chịu buông tay.

Bỗng nhiên anh có phần hối hận.

Đây chẳng qua chỉ là đính hôn, anh đã phải trơ mắt nhìn chị mình chịu nhục, xem tư thế của bọn họ, tình hình như vậy, hẳn không phải mới lần một lần hai.

Cung Kiệt không dám tưởng tượng, lúc anh không có mặt, chị chịu bao nhiêu ấm ức!

Việc này chứng minh cái gì?

Chứng minh người đàn ông này căn bản không thể bảo vệ chị của anh.

Chứng minh anh ta không có năng lực này! Vậy thì sao anh có thể yên tâm, giao chị cho người đàn ông này?!

Vừa nghĩ như vậy, ngay cả lý do thuyết phục mình cũng không có.

Vừa nghĩ đến đây, Cung Kiệt càng lúc càng giấu chặt Vân Thi Thi sau người, tư thái muốn bảo vệ mãnh liệt, nhưng lại khiến mày Mộ Nhã Triết càng nhíu chặt hơn.

Mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi nói: “Thi Thi là vợ của tôi, nếu bắt nạt cô ấy, đương nhiên tôi có trách nhiệm bảo vệ, không tới phiên anh khoa tay múa chân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.