Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1811: Chương 1811: Hai Nhà Cung - Mộ Đứng Sóng Đôi (1)




Kết quả, khi ông ta biết được Mộ Nhã Triết tỉ mỉ chuẩn bị tiệc đính hôn lớn như vậy, thì hết sức hoảng sợ.

Ông ta biết, tiệc đính hôn này, mặc dù không tính là vô cùng xa hoa, nhưng cũng mời rất nhiều tân khách cấp cao.

Tự nhiên tiếng gió rơi vào trong tai ông ta.

Sao ông ta có thể tin?!

Tiệc đính hôn?!

Thằng nhóc khốn đó không lấy đi chút tiền nào từ nhà họ Mộ, sao có thực lực tổ chức tiệc đính hôn thanh thế lớn như thế này?!

Ông ta hoài nghi đầy bụng, mang Mộ Thục Mẫn chạy tới hội trường, nhưng mà những thứ trước mắt, khiến ông ta sợ hãi!

Dưới tình huống không có sử dụng những thứ của Mộ thị, tiệc đính hôn này có thể làm tới mức danh giá và long trọng như vậy, việc này vừa khiến ông ta thấy ngoài ý muốn vừa, có hơi nghi ngờ!

Lúc ông ta muốn vào hội trường, lại bị chặn ngoài cửa, việc này khiến Mộ Lâm Phong bị chọc tức.

Ông ta là ai chứ?

Ông ta là chú hai của Mộ Nhã Triết, tham gia tiệc đính hôn của cháu mình, mà còn cần thiệp mời?!

Chuyện này là sao?!

Mộ Lâm Phong cảm thấy mình cũng sắp tức điên, nếu trên mũi không có hai cái lỗ, chắc hẳn ông ta sẽ tức chết*!

*cả câu ý là Mộ Lâm Phong tức xì khói rồi, không có hai cái lỗ mũi thoát khí chắc tức chết thật.

Trong lòng vô cùng oán hận!

Mà Mộ Thục Mẫn cũng gặp trắc trở, một đường chạy tới đã mệt mỏi vì sương gió, lại bị chặn ngoài cửa, mất hết mặt mũi.

Bởi vậy, lúc bà ta thấy Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi mỉm cười tiễn các vị khách, khó khăn lắm mới đè lửa giận xuống, không phát giận đương trường!

Mộ Nhã Triết nhìn thấy bọn họ, vẫn cho một chút tình cảm, lạnh lùng hô một tiếng: “Chú hai!”

Nhưng lại trực tiếp xem Mộ Thục Mẫn bên cạnh như không khí.

Mộ Thục Mẫn tức giận đến sắp ho ra máu, mới vừa muốn phát tác, Mộ Lâm Phong ấn bà ta lại, lúc này bà ta mới cố gắng nén giận.

“Cháu còn có mặt mũi gọi chú một tiếng chú hai?!!”

Khách đều đã về hết, bởi vậy, đứng ngay cửa, Mộ Lâm Phong giận không thành tiếng gõ gõ gậy chống, giận nói, “Cháu có ý gì?! Gạt mọi người từ trên xuống dưới nhà họ Mộ, chạy đến một hòn đảo như vậy, là muốn làm gì?! Cháu muốn tạo phản? Hay là muốn chú tức chết mới chịu bỏ qua cho chú?!”

“Chú hai nói quá lời!”

Mộ Nhã Triết ôm chặt Vân Thi Thi, vẻ mặt bình tĩnh, “Cháu và Thi Thi tổ chức tiệc đính hôn, đương nhiên nên mời những vị khách chân thành chúc phúc chúng cháu, còn những kẻ thờ ơ đối đãi, không có ý tốt, thì không cần phải mời!”

“Không có ý tốt?!”

Mộ Lâm Phong nhíu mày, giận quá thành cười, “Đứa trẻ hồ đồ này, cháu muốn chú tức chết sao?! Không phải chú đã cảnh cáo cháu rồi sao, chú không cho phép cháu có liên quan gì với người phụ nữ này! Cháu và cô ta, nên nhanh chóng cắt đứt hết! Chú không chấp nhận cô ta, thì sẽ không cho phép cô ta bước vào nhà họ Mộ nửa bước! Lời này chú đã nói cho cháu nghe rất rõ ràng, cháu không đặt vào tai có phải không?!”

Cung Kiệt nghe thấy tiếng động, đi tới cửa, nhìn thấy cảnh này, trong đôi mắt sâu thẳm, có một tia sáng đáng sợ xẹt qua.

Đôi môi cong lên đường cong rét lạnh.

Mặt anh không chút thay đổi đi ra sau lưng Vân Thi Thi, dùng ánh mắt vô cùng lạnh lùng, nhìn thẳng vào Mộ Lâm Phong.

Mộ Lâm Phong đang tức giận, căn bản không nhận thấy người đàn ông đứng sau lưng Vân Thi Thi, hoàn toàn bộc phát lửa giận của mình.

“Chuyện cháu đính hôn, chú nghe những người khác nói mới biết được! Cháu gạt mọi người trong nhà họ Mộ, dám chạy đến nơi đây tự định cả đời mình với một người phụ nữ không biết từ đâu chui ra?! Chú thấy cháu muốn quăng hết mặt mũi của nhà họ Mộ đây mà!”

“Ngậm miệng!”

“Ngậm miệng!”

Cung Kiệt và Mộ Nhã Triết cơ hồ đồng thời nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.