Vân Nghiệp Trình mơ hồ nghe được tiếng Vân Thi Thi, mặt cố gắng giật giật, há miệng thở dốc, chỉ có thể khó khăn phát ra vài tiếng ‘A- - A - -”
Dù như vậy, đều làm cổ họng đau đớn.
Ông nhíu nhíu mày, muốn giơ tay lên, nhưng mà dây thần kinh tay bị cháy, đã trở nên vô cảm, dĩ nhiên không thể làm động tác cơ bản.
Trong lòng Vân Nghiệp Trình cực kỳ thống khổ!
Chẳng lẽ tuổi già của ông, phải cả đời thống khổ như vậy sao?
Trước đó, ông bị đau đớn hành hạ làm tỉnh lại.
Cung Kiệt gọi bác sĩ, bác sĩ vội vàng tiến vào tiêm thuốc giảm đau cho ông, nhưng dù vậy, cũng không làm nên chuyện gì, tuy chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, nhưng vẫn đau đớn người bình thường khó mà có thể tưởng tượng nổi.
Vân Thi Thi chú ý tới động tác rất nhỏ của ông, lập tức đi đến cạnh giường, cô không dám nắm tay ông, chỉ nhẹ nhàng nói, “Cha, con ở chỗ này. Bây giờ cha còn chưa thể nói chuyện, cần tĩnh dưỡng, đừng miễn cưỡng chính mình, được không ạ?”
Vân Nghiệp Trình cố gắng trừng mắt nhìn cô, hốc mắt dần dần ươn ướt.
Vân Thi Thi vừa thấy hốc mắt ông ướt, trong lòng nhất thời đau đớn, cực kỳ đau lòng.
Cô nhanh chóng lau nước mắt ẩm ướt trong mắt ông, an ủi nói, “Cha đừng lo lắng, cho dù thế nào, con nhất định sẽ chăm sóc cha thật tốt, cha cũng không cần phải lo lắng sợ hãi, toàn bộ đều qua rồi!”
Toàn bộ đều qua rồi sao?
Hơi thở của Vân Nghiệp Trình đột nhiên dồn dập lại.
Sao có thể qua rồi chứ?
Đêm khuya ông bị giấc mộng làm tỉnh, sẽ giật mình nhớ lại Vân Na như bị bệnh tâm thần cười lạnh, nhớ lại trong mộng, ánh mắt Vân Na tràn ngập cừu hận, ông lại cực kỳ sợ hãi.
Cô ta không chết!
Cô ta quay lại tìm kẻ thù sao?
Nhưng rốt cuộc là hận sâu đến mức nào, mới có thể ra tay độc ác với ông như vậy?
Ông đã bị thương, như vậy tiếp theo, sẽ đến lượt Thi Thi sao?
Hoặc là, một trong hai đứa bé Hữu Hữu hoặc Tiểu Dịch Thần?
Vân Nghiệp Trình đột nhiên hối hận, hối hận lúc trước Vân Thi Thi hỏi ông, ông dẫn dắt cô thành bạo lực xã hội bình thường.
Lúc trước ma xui quỷ khiến, ông lo lắng nếu Vân Na bị bắt được, sẽ bị xử tử.
Nhưng tỉnh táo lại, lại không chỉ một lần cảm thấy sợ hãi.
Ông không nên thay cô ta giấu diếm.
Phạm sai lầm là phạm sai lầm, nên để pháp luật trừng trị!
Cho dù là con gái ruột của ông, cũng không nên bao che dung túng!
Nhưng từ ngày đó về sau, Vân Thi Thi không còn hỏi chuyện này, mà dây thanh quản của ông bị tổn thương, lại không thể mở miệng, bởi vậy chuyện này, thành căn bệnh của ông.
Ông không thể chịu đựng được, Vân Na tiếp tục bước sai nữa!
Nếu làm tổn thương người Thi Thi, ông lại càng không thể tha thứ cho chính mình!
Bởi vậy, lúc này mới khơi dậy ham muốn sống sót của ông!
Vân Nghiệp Trình đột nhiên đau buồn không ngừng chảy nước mắt, Vân Thi Thi kiên nhẫn lau, càng lau càng đau lòng.
“Làm sao bây giờ? Chắc là cha rất đau! Bác sĩ không tiêm thuốc giảm đau sao?”
“Có tiêm rồi, nhưng mà bác sĩ cũng nói rồi, chỉ có tác dụng giảm bớt, chỉ có thể giảm chút đau đớn mà thôi.”
“Chuyện này…”
Vân Thi Thi lo âu nhíu mày, “Người bình thường sao có thể chịu đựng được đau đớn như vậy! Không có biện pháp nào khác sao?”
“Mới trải qua giai đoạn cảm nhiễm, thuốc giảm đau mỗi ngày một lần, không thể cho nhiều.”
Vân Thi Thi nhìn hô hấp của Vân Nghiệp Trình càng lúc càng dồn dập, lại rơi vào lo lắng lần nữa.
“Cứ như vậy tiếp thì không được, cha đau đớn như vậy, nếu cứ chịu tiếp, cũng không biết khi nào mới kết thúc.”