Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1124: Chương 1124: Đừng Động Vào Tôi!




Hữu Hữu ngồi trên giường, dựa lưng vào khung giường, im lặng cúi đầu.

Nhưng mà nghe thấy động tĩnh ở cửa, cậu nâng mắt nhìn thoáng qua, thấy là Tiểu Dịch Thần, đôi mắt lóe sáng, sắc mặt hơi đổi.

Hai đứa bé trao đổi ánh mắt, rất nhanh liền ăn ý dời tầm mắt đi.

Mộ Dịch Thần chậm rãi đi đến phía sau Mộ Thịnh.

Mộ Thịnh ngồi ở cạnh giường, ánh mắt có chút thâm trầm, ánh mắt tinh tế liếc mắt đánh giá hình dáng khuôn mặt Hữu Hữu.

Xa cách bảy năm, lần đầu tiên ông có thể quan sát chắt trai thất lạc bảy năm của mình.

Trong lòng, là vui mừng, là vui mừng khi cửu biệt trùng phùng*, nhưng mà đồng thời, lại cảm thấy lo lắng, đơn giản là chắt trai này, hình như bộ dạng đối với ông rất lạnh lùng.

*: xa cách lâu ngày được gặp lại nhau.

Mộ Thịnh nhìn khuôn mặt tuấn tú non nớt của cậu, không khỏi vươn tay ra, đầu ngón tay chưa chạm đến mặt cậu, đã bị cậu lạnh lùng gạt tay ra.

“Đừng động vào tôi!”

Giọng nói của Hữu Hữu lạnh như băng, đôi mắt rét lạnh như kiếm đâm tới.

Lạnh lùng mà xa cách, thậm chí còn là ánh mắt coi thường, làm cho Mộ Thịnh vô cùng đau lòng.

Xa cách bảy năm, bọn họ vốn nên là người thân, hiện giờ, lại càng giống như kẻ thù gặp lại nhau vậy.

Mộ Thịnh không khỏi cảm thấy trái tim bị đâm đau đớn!

Nhưng mà rất nhanh ông lại hồi phục lại.

Chỉ là đứa bé mà thôi, chỉ mới bảy tuổi, luôn ở bên cạnh mẹ, đột nhiên xuất hiện người thân tất nhiên là cảm thấy xa lạ mà phòng bị!

Ngăn cách nhiều năm như vậy, khó tránh khỏi có chút ngăn cách ở bên trong!

Huống chi, ông cũng không biết người phụ nữ đó ngày thường dạy dỗ đứa bé như thế nào, đứa bé giống như cực kỳ hận ông, không đúng, chắc chắn là do Vân Thi Thi cố gắng dẫn đường!

Trong mắt Mộ Thịnh, người phụ nữ này rắp tâm bất lương, giấu đi huyết mạch của nhà họ Mộ, định mẹ vinh nhờ con, gả vào nhà giàu có!

Đứa bé bị cô ta cố gắng tô vẽ hận thù với nhà họ Mộ, cũng không phải là không thể!

Nghĩ đến đây, Mộ Thịnh hừ lạnh một tiếng, càng căm hận Vân Thi Thi hơn!

Đứa bé đã trở lại nhà họ Mộ, như vậy chuyện kế tiếp, bồi dưỡng tình cảm, tất nhiên là còn nhiều thời gian, không nên vội vã làm gì!

Hiện giờ cậu mới đến nhà họ Mộ, tất nhiên là cảm thấy xa lạ, thái độ đối với ông không tốt một chút, lạnh lùng một chút cũng là đương nhiên!

Huống hồ ông cực kỳ đồng ý với đứa nhỏ này.

Mới gặp, Mộ Thịnh liền cho Hữu Hữu 12 vạn phần hảo cảm.

Không phải vì chuyện gì khác, mà vì cậu chịu trách nhiệm và quyết đoán bảo vệ Vân Thi Thi, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đã có sự chín chắn mà người đàn ông nên có!

Đứa bé hiếu thảo, tất nhiên là ông rất vui mừng!

Càng đáng quý là đứa bé này hình như không có bộ dạng rụt rè, có chút ý tứ hàm xúc nghé con mới đẻ không sợ hổ!

Nghĩ như vậy, khói mù trên mặt Mộ Thịnh lập tức tản đi một chút, ông nở nụ cười, giống như cố ý lấy lòng cậu, kéo gần khoảng cách, dịu dàng dụ dỗ: “Nhóc con có chút nóng nảy! Nói cho cụ nghe, cháu tên là gì?”

Vẻ mặt Hữu Hữu lạnh lùng, không thèm để ý sự cố gắng thân thiết của Mộ Thịnh.

Nghĩ đến mẹ bị ông giam lỏng, hiện giờ còn không biết thế nào, có bị thương hay không.

Cậu lại vô cùng chán ghét ông già trước mặt này.

Cậu còn lâu mới nhận ông nội này!

Phàm là những người làm mẹ bị tổn thương, cậu đều hận thấu xương!

Lại còn mơ mộng hão huyền cậu sẽ nhận ông sao?

Đừng có mà mơ!

Mộ Thịnh thấy đứa bé cực kỳ lạnh lùng với ông, cũng không tức giận, rất có kiên nhẫn hỏi: “Nói cho cụ nghe tên của cháu, có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.