Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1125: Chương 1125: Không Phân Biệt Được Đúng Sai, Trắng Đen Đảo Ngược




Hữu Hữu lại lạnh lùng cười, khóe môi nhếch lên thành một độ cong, không có kiên nhẫn nói: “Vì sao tôi phải nói tên của tôi cho ông biết?”

Mộ Thịnh cười nói: “Vì cụ là cụ của cháu mà, cháu là chắt trai của cụ, chúng ta là người thân!”

“Cụ sao?” Hữu Hữu nhíu mày, rõ ràng là cười nhạt với cách xưng hô này.

Mộ Thịnh hiển nhiên không nghe ra được khinh miệt trong lời nói của cậu, vẫn luôn kiên nhẫn giải thích: “Cụ là ông nội của cha cháu, nhóc con, cháu nên gọi cụ một tiếng cụ!”

“Ha ha… Muốn tôi nói tên của tôi cho ông biết, cũng không phải là không thể.”

Hữu Hữu nhìn ông, hơi hơi híp mắt, trên mặt có thêm vài phần kiêu ngạo, có vài phần dáng vẻ thương lượng!

Lời này rõ ràng là có điều kiện rồi!

Mộ Thịnh cười, thằng nhóc này, đúng là có ý tứ, còn nhỏ tuổi lại làm cho người ta cảm nhận được hương vị trầm ổn!

Rõ ràng chỉ là đứa bé bảy tuổi, vậy mà làm ông sinh ra ảo giác, giống như ngồi trước mặt ông không phải là một đứa bé bảy tuổi, mà là một người đàn ông trưởng thành chín chắn chững chạc.

Mộ Thịnh có hứng thú hỏi: “Xem ra cháu muốn nói đến điều kiện rồi? Được rồi! Nói nghe một chút!”

Hiểu được cùng ông thương lượng, nói ra điều kiện, còn nhỏ tuổi lại cơ trí như vậy, chỉ là đứa bé thôi sao!

Hữu Hữu hừ lạnh một tiếng, nói ra điều kiện: “Thả mẹ tôi.”

Cậu vừa mới nói xong, Mộ Thịnh biến sắc, nghiêm túc từ chối. “Không được!”

“Sao lại không được?” Hữu Hữu có chút tức giận, “Ông dựa vào cái gì mà giam lỏng mẹ tôi!?”

“Bởi vì mẹ cháu phạm vào tội không thể tha thứ!” Mộ Thịnh nhíu nhíu mày, nói như vậy.

Tội không thể tha thứ sao?

Ông già này, còn tưởng rằng mình là chúa tể tối cao sao?

Tự xưng là cao cao tại thượng, định tội lung tung cho người ta, ở trong mắt Hữu Hữu, Mộ Thịnh giống như Bạo Quân ngu ngốc không có năng lực, lớn tuổi rồi cho nên hồ đồ!

Mộ Thịnh thấy sắc mặt cậu lạnh lùng, lập tức ý thức được thái độ của mình quá khích, vì thế kìm nén cảm xúc, trầm giọng nói: “Cô ta không phải là mẹ cháu, bé con, cháu còn nhỏ, đừng để người phụ nữ đó lừa gạt! Cháu là huyết mạch của nhà họ Mộ, là cô ta bắt cóc cháu, đem cháu giấu bên cạnh nhiều năm như vậy, để cho cốt nhục chúng ta chia cách nhiều năm! Sao cụ có thể tha thứ cho cô ta được chứ? Lúc trước cô ta và nhà họ Mộ đã ký hợp đồng, bây giờ làm trái hợp đồng, cụ muốn bắt cô ta!”

“A…! Đó là mẹ của tôi, là người sinh tôi nuôi tôi! Ông thấy thế nào, không quan trọng! Tôi chỉ biết là, mẹ là người thân của tôi, ông nhất định phải thả mẹ tôi!” Hữu Hữu lạnh lùng cười, liếc nhìn ông một cái, khóe môi khẽ nhếch lên, mở miệng nói, “Ông già à, đừng có mà hồ đồ như vậy! Không phân biệt được đúng sai, trắng đen đảo ngược!”

Mộ Thịnh ngẩn ra.

Hữu Hữu đột nhiên trầm giọng nói: “Tôi gọi ông một tiếng ‘Ông già’ xem như là nể mặt mũi cha tôi rồi, cũng cho ông chút thể diện. Nhưng tôi có điểm mấu chốt của tôi! Nếu ông chạm vào điểm mấu chốt của tôi, tôi thề…”

Đang nói thì dừng lại, Hữu Hữu nâng mắt nhìn ông, trong mắt lạnh lùng dâng lên, lạnh đến đáng sợ.

Câu nói kế tiếp, cậu không có nói rõ.

Chỉ là cậu âm thầm thề trong lòng, nếu như mẹ có một chút sơ suất, cậu nhất định sẽ không tha thứ cho ông ta!

Mộ Thịnh lại cảm thấy hiếu kỳ, nhịn không được hỏi đến cùng: “Cháu thề cái gì?”

“Tôi thề, tôi nhất định sẽ làm cho ông nghĩ biết vậy chẳng làm!”

“Cháu đang uy hiếp cụ đấy sao?!” Đôi mắt của Mộ Thịnh cũng có vài phần rét lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.