Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 433: Chương 433: Hắn ta thua!




Dễ thấy người đàn ông rất tự tin với thành tích của mình, ban nãy hắn ta bắn nổ khoảng hơn 30 quả bóng, còn tốt hơn thành tích lúc trước của hắn!

Lần này, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!

Trong thời gian nhân viên tính toán tổng điểm, hắn ta nhìn sang vị trí của Tiểu Dịch Thần, thấy cậu chắp hai tay sau lưng, ánh mắt đăm đăm nhìn vào con gấu trúc trên gian trưng bày, mà bảng bắn bóng của cậu, sạch sành sanh không còn một quả.

Đây...đây là chuyện gì vậy?

Thằng nhóc đó bắn nổ hết bóng?

Sao có thể thế được?!

Hai nhân viên thống kê xong số điểm, đi tới trước đám người, bắt đầu tuyên bố kết quả.

“Thành thích cuối cùng của anh này là bắn nổ 35 quả bóng, tổng điểm 400!”

Người đàn ông nghe thấy kết quả, nắm tay hơi khua khua, cho rằng thắng lợi của cuộc thi đấu này, ngoài hắn ra không thể là ai khác!

Nhưng nụ cười của hắn, khi nghe kết quả tiếp theo thì cứng đờ lại!

“Thành tích của bạn nhỏ này là, tổng cộng bắn nổ 108 quả bóng, tổng điểm 1025!”

Âm thanh reo hò xung quanh bùng nổ như sấm.

Thật không thể tin được!

Đây đích thực là kỳ tích!

Cùng lúc đó không thiếu tiếng châm chọc trong đám người.

“Haha, là một người đàn ông mà không bằng một đứa bé, còn tự cho mình là nhất!”

“Chắc anh không nghe thấy rồi, vừa nãy tôi đứng sau anh ta, anh ta còn ba hoa nói mình đã từng đi lính, sờ qua đủ mọi loại súng, haha, xem ra cũng chỉ là một anh lính học nghệ không tinh mà thôi!”

“Binh lính như anh ta, thật đúng là làm mất mặt binh lính! Một đứa bé cũng có thể đè ép anh ta, haha!”

“...”

Sức nhẫn nhịn của người đàn ông lên đến cực điểm, bỗng chỉ vào nhân viên la mắng: “Lừa đảo à? Ăn gian! 108 quả bóng, ai tin chứ? Một đứa trẻ sao có thể làm được!?”

Vừa dứt lời, trong đám người không ngừng có tiếng ủng hộ.

“Chúng tôi tin đây!”

“Đúng vậy!”

“Chúng tôi đều nhìn thấy, cậu bé này chơi tốt hơn anh!”

“Anh nhận thua đi! Là đàn ông, tài nghệ không bằng người khác, còn thua liểng xiểng!”

“Loại súng này, có thể làm nổ bóng là hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm và kĩ thuật, trong 60 giây, chỉ lên đạn chỉnh tầm ngắm đã mất một giây, sáu mươi giây cùng lắm là bắn được 60 quả bóng thôi!”

Tiểu Dịch Thần lạnh lùng nói: “Đừng so sánh tôi với phế vật chỉ làm nổ được 30 quả như anh được không?”

Một câu nói khiến sắc mặt người đàn ông tái xanh, thể diện mất sạch: “Mày nói cái gì!?”

“Tôi nói, anh là phế vật.”

Tiểu Dịch Thần không hề để cho hắn mắt mũi: “Anh không biết à? Tôi đã sửa lại đường đạn và linh kiện.”

Cho nên hai khẩu súng không hề giống nhau.

Khẩu súng mà Tiểu Dịch Thần sửa lại có thể bắn liên tiếp năm phát, bớt đi rất nhiều thời gian.

Người đàn ông không nói nổi nữa, tức giận đến nỗi cơ thịt trên mặt co quắp.

“Đến đây, cậu bạn nhỏ!”

Nhân viên mỉm cười đưa con gấu trúc cao mét năm cho cậu, hai tay Tiểu Dịch Thần ôm trọn con gấu.

Con gấu trúc này rất xứng với tên gấu trúc, chiều cao một mét năm, chất vải mềm mại, ôm rất dễ chịu, Tiểu Dịch Thần ôm lấy, cả cơ thể cậu như bị che hết.

Lúc này cậu mới cảm thấy mĩ mãn, ôm đi.

Nhưng hai tay ôm gấu trúc, cậu nhất thời lại buồn phiền, phần thưởng cậu thắng này, trên thực tế là muốn đưa cho cậu nhóc kia, em trai của cậu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.