Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 432: Chương 432: Trận đấu áp đảo




Nghĩ vậy, hắn ta không quá lo lắng nữa, đứng trước chỗ bắn súng, dáng vẻ xắn tay xắn áo, nóng lòng muốn thử!

Lúc này Tiểu Dịch Thần đã có sự tính toán trước.

Ban nãy cậu không biết đường đạn của khẩu súng đã bị sử lại, bởi vậy mất tròn nửa thời gian.

Lần này cậu đã sớm sửa lại đường đạn thật tốt, hoàn thành lắp ráp lại lần nữa.

Dù sao đấu với người khác, không thể để xảy ra sai lầm gì, đối với con gấu trúc kia, cậu nhất định phải có!

Người đàn ông nhìn cậu tháo dỡ, lắp ráp lại súng, trong lòng cười khẩy.

Đứa bé này, sợ là quỷ phá của!

Trẻ con sáu tuổi, biết gì về súng, có thể hiểu biết hơn hắn chắc!?

Tháo ra lắp lại, không chừng thằng bé này không cẩn thận vứt đi linh kiện của khẩu súng, đến lúc đó trò chơi bắt đầu, súng không ra đạn thì...thì đừng có mà trách hắn vô tình vô nghĩa!

“Chuẩn bị xong chưa?”

Nhân viên cầm máy bấm giờ, thấy hai bên đã sẵn sàng nhắm bắn vào quả bóng, vì vậy nói: “Bắt đầu!”

Vừa dứt lời, người đàn ông đã bắn liên tiếp mấy viên đạn ra ngoài, thoáng cái đã làm nổ một quả bóng, động tác vô cùng điêu luyện, chỉ ít vừa nhìn đã biết không phải người tay ngang!

Nhưng mọi người nhìn sang bên kia, lập tức ngây dại!

Chỉ thấy Tiểu Dịch Thần nhắm vào quả bóng, mỗi viên đạn bắn ra đều chuẩn xác làm nổ bóng.

Ngay sau đó thuần thục nạp đạn, bóp cò lần nữa, động tác lưu loát như mây bay nước chảy, viên đạn bắn ra sức như sấm sét, thế như chẻ tre!

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

Tiếng bóng nổ tung không ngừng vang lên, đây thực sự là một sự cạnh tranh ngang tài ngang sức!

Không, nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, bình quân mỗi viên đạn Tiểu Dịch Thần bắn ra nhanh hơn người đàn ông mấy giây!

So với người đàn ông luống cuống chân tay, trên mặt cậu vẫn tỉnh táo, tư thế vững vàng như núi, nhìn quả bóng, hơi thở bình ổn, mắt sáng như đuốc, đáy mắt lộ ra sát khí sắc bén mà một đứa trẻ không nên có!

Động tác của cậu phối hợp rất hoàn hảo, không chê vào đâu được, như thể người và súng đã kết hợp làm một!

Tốc độ viên đạn nhanh không kịp nhìn, đây rõ ràng là một trận đấu áp đảo.

Mọi người thấy mà mắt trừng miệng há.

Xem ra, đứa bé này mới là người tài thực sự đây!

Một mặt vừa hiếu kỳ, một đứa trẻ sáu tuổi sao lại có thể có kĩ thuật bắn súng lợi hại như vậy, mặt khác thời gian đang dần trôi.

Nhanh chóng bước vào giai đoạn đếm ngược.

“Tám ------“

“Bảy --------“

...

“Ba --------“

“Hai --------“

Một giây cuối cùng, Tiểu Dịch Thần giơ súng, mắt lạnh híp lại, khóe miệng cong lên một đường cong lạnh lùng mà tà mị, nở nụ cười như đã nắm chắc thắng lợi, bóp cò!

Quả bóng cuối cùng trên bảng đính bóng nổ bùm, tờ giấy ghi điểm cũng rơi xuống.

“Đã hết giờ!”

Nhân viên hô dừng lại.

Giờ khắc này, đám người xung quanh đã lâm vào canh hít thở cũng không nổi.

Không ai cổ vũ, không ai ồn ào, tất cả đều nín thở, đợi nhân viên công bố kết quả cuối cùng.

Dễ thấy người đàn ông rất tự tin với thành tích của mình, ban nãy hắn ta bắn nổ khoảng hơn 30 quả bóng, còn tốt hơn thành tích lúc trước của hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.