Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1792: Chương 1792: Kêu Một Tiếng Em Vợ Nghe Một Chút (1)




Ánh mắt Vân Thi Thi kinh ngạc một phen, thất thần nói không ra lời.

Cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt bên ngoài kim cương.

Cô nhìn ra được, viên kim cương này vừa được trải qua gia công không lâu, tạo hình mới được cắt, mơ hồ có chút thô ráp tay, hiển nhiên là vừa mới được cắt không lâu.

Vân Thi Thi cảm động không nói nên lời!

Cô cũng không biết, viên kim cương này rốt cuộc đến như thế nào!

“Thích không?”

Cung Kiệt có chút khẩn trương nhìn cô, sợ cô nói “Không thích”, như vậy anh sẽ không biết nên làm gì bây giờ!

Lễ vật này được nhà họ Cung cất giữ.

Lúc trước cha của anh ở Trung Đông buôn bán vũ khí, đem một lượng lớn vũ khí tiêu thụ cho tổ chức khủng bố, tổ chức khủng bố này không có đủ đô la, lúc này mới đưa Blood Diamond làm tiền thù lao, đưa cho ông.

Người đứng đầu khủng bố đó nhìn không ra đó là bảo bối, không có nghĩa Cung Thiếu Ảnh không phân biệt được.

Viên Blood Diamond này không phải viên kim cương thông thường có thể so sánh được.

Sau khi lấy trở về, liền dấu kĩ như báu vật.

Viên Blood Diamond này là bảo bối hiếm có, kỳ thật viên Blood Diamond này khoảng bốn cara, sau khi tạo hình lúc này mới biến thành chỉ có ba cara.

Blood Diamond bốn cara, trên thế giới này căn bản tìm không ra cái thứ hai, cho dù có, cũng chưa có xuất hiện.

Viên Blood Diamond xuất hiện trên tay Vân Thi Thi, chân chính là kim cương vua!

Cung Kiệt lấy bảo bối cha dốc lòng cất giữ mang đi, ra lệnh cho nhà thiết kế tạo hình suốt đêm, cuối cùng trên đường đi, dùng cánh hoa hồng tươi mới trang điểm cho bông hoa trên tay, vì vậy đưa vòng tay hoa đeo vào cổ tay cô.

Vân Thi Thi cực kỳ cảm động!

Riêng nhìn tạo hình Blood Diamond, liền biết thằng nhóc này hao phí bao nhiêu tâm lực vào đây!

“Chị cực kỳ thích!”

Vân Thi Thi gật gật đầu, trên mặt là thỏa mãn, tuyệt đối không có giả dối, chân tình thực lòng biểu lộ ra yêu thích.

Cô ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Kỳ thật em có thể đến, là lễ vật tốt nhất dành cho chị rồi! Những thứ khác không quan trọng bằng em!”

“Lễ đính hôn của chị gái, em tất nhiên sẽ đến! Không chỉ như vậy, sau này bất luận là ngày gì của chị, em sẽ không bỏ lỡ!”

Anh nói xong, trên mặt không có chút đùa giỡn, cực kỳ chân thành tha thiết!

“Chỉ là mục đích lần này em đến còn có một chuyện khác!”

Cung Kiệt nói xong, đột nhiên ánh mắt lạnh lùng chậm rãi nâng lên, cuối cùng rơi vào người đàn ông phía sau Vân Thi Thi.

Anh nhìn Mộ Nhã Triết, đôi mắt không còn mềm mại dịu dàng như vừa đối mặt với Vân Thi Thi, lộ ra chút lạnh thấu xương, lãnh đạm, nhìn chăm chú bức người.

Mộ Nhã Triết cũng nhìn thẳng anh, không có trốn tránh.

Hai đôi mắt giao nhau giữa không trung, vô hình va chạm ra ngọn lửa, như không hề có khói thuốc súng chiến tranh.

Lúc đó hai người đàn ông đối mặt nhau, giống như vương giả quyết đấu vậy!

Mắt đối mắt, giống như giằng co nhau, khí tràng của hai người đàn ông va chạm vào nhau mãnh liệt, gần như là đất rung núi chuyển.

Cuối cùng, Cung Kiệt nhếch môi cười, phá đi bầu không khí yên lặng quỷ dị.

“Mộ Nhã Triết! Anh biết tôi là ai không?”

“Nếu tôi đoán không sai…”

Giọng nói của Mộ Nhã Triết dừng một chút, trong mắt vẫn là lạnh lùng như cũ: “Tập đoàn Cự Phong!”

Nhà họ Mộ ở phương diện nào đó, bởi vì lợi ích tranh chấp, có tranh chấp với tập đoàn Cự Phong, bởi vậy anh không thể nhận ra người đàn ông trước mặt này rốt cuộc có bối cảnh gì, nhưng phù hiệu trên tay áo Cung Kiệt là thứ mà anh rất quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.