Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1793: Chương 1793: Kêu Một Tiếng Em Vợ Nghe Một Chút (2)




“A a… Thật đáng tiếc, anh đoán sai rồi…!”

Cung Kiệt lại làm biểu tình tiếc hận, lắc lắc đầu.

Mộ Nhã Triết hết sức hoang mang, đã thấy Cung Kiệt đột nhiên đưa tay choàng qua vai Vân Thi Thi, nghịch ngợm nói với anh: “Hôm nay tôi đến, không phải lấy thân phận người của tập đoàn Cự Phong! Mà là em trai của chị gái tôi, tham dự lễ đính hôn này!”

Khóe mắt Mộ Nhã Triết căng mạnh lên.

Lại nghe Cung Kiệt lười biếng nói: “Ai nha, tôi nghĩ kỳ thật anh nên gọi tôi một tiếng… Em vợ, phải không?”

Vân Thi Thi bị lời nói nghịch ngợm của anh xé nát.

Vẻ mặt Mộ Nhã Triết lại càng quỷ dị rồi!

Có thể tưởng tượng một người đến bây giờ đều là kẻ thù, mỉm cười bảo anh xưng một tiếng “Em vợ”!

Cung Kiệt vừa nói là em trai Vân Thi Thi, cho dù trong lòng anh có rất nhiều chuẩn bị, vẫn có chút bất ngờ không phòng ngự!

Tuy nói bộ dạng hai chị em tương tự, nếu không phải cách ăn mặc khác nhau, căn bản khó phân biệt được ai với ai.

Nhưng mà một tiếng “Em vợ” của Cung Kiệt vẫn làm đầu anh mờ mịt.

Vân Thi Thi bất đắc dĩ nói: “Tiểu Kiệt, em…”

“Chị! Em không có nói sai mà!”

Cung Kiệt làm nũng nói: “Em là em trai chị, một khi đã như vậy, như thế anh ta phải nên gọi em một tiếng “Em vợ” chứ nhỉ?”

Vân Thi Thi giơ hai tay lên thỏa hiệp: “Được rồi! Đúng, em nói không sai! Nên gọi em một tiếng ‘Em vợ’!”

Cung Kiệt làm biểu tình “Em đã nói mà”, vô cùng thản nhiên nâng cằm với Mộ Nhã Triết, giống như là khiêu khích, cười hì hì nói: “Chị của tôi đều đã nói như vậy rồi, có phải anh nên gọi tôi một tiếng ‘Em vợ’ chứ nhỉ!”

“Có thể!”

Mộ Nhã Triết cũng cười tao nhã, lập tức bày ra phong độ, cũng giống như khiêu khích, nhíu mày nói: “Chỉ là trước hết, chẳng phải cậu nên gọi tôi một tiếng ‘Anh rể’ sao!”

Vừa dứt lời nửa giây, Cung Kiệt cười tít mắt thốt ra: “Anh rể!”

Mộ Nhã Triết: “…”

Trong lòng Cung Kiệt cười thầm.

Muốn anh kêu một tiếng anh rể cũng không phải là chuyện gì khó!

Nếu anh đã đến nơi này, đó là anh đã chuẩn bị tốt trong lòng!

Cho dù anh am hiểu sâu, thân phận của người đàn ông trước mặt này, trong cơ thể chảy dòng máu mà anh căm hận, nhưng vì chị gái, anh nguyện ý tạm thời bỏ qua hiềm khích trước kia, ít nhất trong thời gian này, bỏ xuống tất cả cừu hận, thản nhiên đối mặt.

Mộ Nhã Triết cắn chặt răng, tâm bất cam tình bất nguyện hừ lạnh một tiếng: “Em vợ!”

“Ừm…”

Cung Kiệt giống như cố ý làm khó dễ anh, nói sâu xa: “Hình như anh rể không tình nguyện nhận em vợ này nhỉ…?”

Mộ Nhã Triết, “Cậu…”

“Không quan hệ! Chuyện này không phải trọng điểm lần này.”

Cung Kiệt đang nói dừng một chút, đột nhiên buông lỏng bả vai Vân Thi Thi ra, xoải bước đi về phía anh.

Mãi đến khi đứng trước mặt Mộ Nhã Triết, lúc này anh mới dừng bước, hai người đàn ông đối diện nhau, khí tràng đều cao kinh người, trong lúc giao chiến, lực lượng ngang nhau!

Cung Kiệt lạnh lùng nhìn Mộ Nhã Triết, trong mắt đột nhiên lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp để Vân Thi Thi không nghe thấy cảnh cáo, “Tôi đến cảnh cáo anh - - nếu như anh dám bắt nạt chị tôi, để chị ấy chịu chút ấm ức, tôi liền san bằng Mộ thị!”

Khương Thân biết được hội trường đột nhiên xảy ra chuyện, vội vàng chạy đến, nhưng mà vừa mới đi đến, nhạy cảm bắt giữ được lời nói uy hiếp bức người của Cung Kiệt, cả kinh, lập tức giật mình thay đổi sắc mặt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.