Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1794: Chương 1794: San Bằng Mộ Thị Của Anh




Những chữ khác không nghe thấy, bốn chữ “San bằng Mộ thị” này trái lại nói năng có khí phách, làm anh ta nghe được rõ ràng!

Khương Thân hiện lên một nghi vấn.

Thằng nhóc này là ai?

Khẩu khí liều lĩnh như vậy!

San bằng Mộ thị sao?

Anh có can đảm gì mà dám đứng trước mặt uy hiếp anh cả?

Đây là đến lễ đính hôn quấy rối à?

Vẻ mặt Khương Thân lạnh lùng tiến lên, lại bị Mộ Nhã Triết dơ tay ngăn cản.

“Lão đại…!”

Khương Thân nghi hoặc, không biết Mộ Nhã Triết ngăn anh ta làm cái gì.

Lục Cận Dự lập tức chạy tới, kinh ngạc trông thấy một màn này, anh ta cũng không có nghe được rốt cuộc Cung Kiệt nói ra bao nhiêu lời khiêu khích, nhưng mà riêng trông thấy tư thế không thân thiện của anh, cũng đã rõ ràng, đây là không có ý tốt!

Sắc mặt Mộ Nhã Triết hơi trầm xuống, lại không nói một câu.

Cung Kiệt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm anh, lại còn như con sư tử đực oai hùng, bảo vệ hạnh phúc của chị gái mình.

Vân Thi Thi gả cho người đàn ông này!

Có thể!

Anh nguyện ý tin tưởng ánh mắt và lựa chọn của chị gái mình, làm em trai, cho dù lo lắng cũng không có quyền can thiệp!

Nhưng hạnh phúc của chị gái, đây là điểm duy nhất anh không thể nào bỏ qua!

Nguyên tắc của anh là bảo vệ hạnh phúc của chị gái.

Giống như lúc trước Hữu Hữu từng chất vấn Mộ Nhã Triết vậy: Một người càng trở nên lớn mạnh hơn, rốt cuộc dựa vào lý gì do gì?

Đáp án của anh giống với Hữu Hữu.

Đó là bảo vệ người trong lòng.

Vân Thi Thi là người trong lòng anh, vì bảo vệ hạnh phúc của cô, anh tất nhiên là không thể thoái thác!

Cung Kiệt yên lặng nhìn chăm chú anh, không nói một câu, đang đợi Mộ Nhã Triết sẽ cho anh một đáp án như thế nào!

Yên lặng trôi qua một lúc lâu, giống như cách xa cả một thế kỉ, Mộ Nhã Triết đột nhiên nhếch môi cười, “San bằng Mộ thị sao?”

Cung Kiệt nhướng mày, cũng không có mở miệng, nhưng mà trong ánh mắt lộ ra chân tình và cảnh cáo không tiếng động, nếu anh có thể nói như vậy, đại biểu anh nói được làm được!

Trên mặt Mộ Nhã Triết cũng không có quá nhiều biểu tình, chỉ là hơi hơi động, bày tỏ một phen tiếc nuối: “Thật có lỗi! Tôi nghĩ cậu không có cơ hội này rồi!”

Nói xong anh nhếch môi cười, nhưng mà cực kỳ tự phụ.

Nếu anh quyết định cưới cô, đó là muốn đem cả đời sủng cô ở trong lòng bàn tay.

Bất luận là sinh lão bệnh tử, bất luận là giàu nghèo thế nào. Anh chỉ yêu một người phụ nữ này, cũng là người chồng quan trọng nhất của cô!

“Chuyện này không cần cậu đến nhắc nhở tôi.”

Cung Kiệt nghe vậy, lập tức cười, lông mày xinh đẹp nhếch lên, hiển nhiên là cực kỳ hài lòng với đáp án của anh.

“Như vậy là tốt nhất!”

Vân Thi Thi tò mò nhìn lại, có chút không hiểu rõ có mùi thuốc súng vô hình giữa hai người đàn ông.

Cung Kiệt di chuyển tầm mắt, nhìn về phía cô, lập tức cười, cực kỳ tự nhiên mà ôm lấy bả vai Mộ Nhã Triết, “Em vừa cùng anh rể nói chuyện giống như bạn bè thân thiết vậy.”

Mộ Nhã Triết, “…”

Bạn bè thân thiết sao?

Bạn bè thân thiết sẽ nói ra “san bằng Mộ thị” à?

Khóe mắt Mộ Nhã Triết co rút một phen.

Vân Thi Thi hiển nhiên cũng không tin, hoài nghi nói: “Nhìn biểu tình của em vừa rồi, bộ dạng cực kỳ hung dữ.”

Cung Kiệt lại nói chi tiết: “Dạ! Vừa rồi em uy hiếp anh rể yêu quý, nếu anh ta không đối xử tốt với chị, em sẽ san bằng Mộ thị của anh ta!”

Vân Thi Thi sửng sốt một phen, còn tưởng rằng anh đang nói đùa, lập tức sẵng giọng: “Tiểu Kiệt, đừng náo loạn!”

Cung Kiệt ấm ức hé miệng nói: “Chị, em không náo loạn mà! Không phải là em sợ chị gả đi, bị bắt nạt đấy sao! Cho nên dạy dỗ anh rể một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.