Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 301: Chương 301: Không thể nói lý




Mộ Nhã Triết có chút cau mày, mặc dù cảm thấy bộ dạng này của cô vô cùng không có hình tượng thục nữ, nhưng mà chẳng biết vì sao, thấy cô ăn như vậy, hình ảnh như vậy phối hợp với âm thanh “Xoạt xoạt” từ việc hút nước mì, càng cảm thấy vắt mì này càng thơm.

Vân Thi Thi ăn rất ngon miệng, không chút ý thức được người đàn ông đối diện lặng yên đứng dậy, sau đó không có tiếng động xuất hiện bên cạnh cô, bỗng nhiên cúi người, nắm chặt tay cầm đũa của cô, ngậm lấy môi cô.

Nhịp nhàng ngậm lấy môi cô vào miệng mình.

Mộ Nhã Triết phác họa khóe môi dễ như ăn cơm, hiển nhiên cảm thấy rất ngon miệng.

Vân Thi Thi choáng váng, bỗng dưng dùng mu bàn tay mạnh mẽ lau môi, đẩy bát mì đến trước mặt anh, bị anh trêu đùa, cô hoàn toàn không còn khẩu vị.

“Anh ăn đi, tôi không ăn nữa!”

“Thế nào, tức giận?”

“Ai để ý đến anh? Anh ăn mì sợi đi!”

Vân Thi Thi không nói gì lườm anh một cái, đi tới phòng vệ sinh ôm quần áo sạch vừa giặt xong.

Mộ Nhã Triết thấy dáng vẻ tức giận của cô, tâm tình vô cùng vui vẻ, ngồi trở lại trước bàn, thỏa mãn hưởng thụ mì trong bát.

Khi Vân Thi Thi phơi xong quần áo trở về, trước bàn ăn đã không còn bóng người.

Vòi sen trong phòng tắm truyền đến âm thanh tí tách.

Thỉnh thoảng, truyền đến tiếng chửi rủa của đàn ông.

Ăn mì xong thì đổ chút mồ hôi, thêm vào mồ hôi lúc ở trong bệnh viện, oi bức làm anh chỉ muốn tắm rửa.

Máy nước nóng có vấn đề, nước chảy ra đứt quãng, còn lúc lạnh lúc nóng, điều này làm cho cậu ấm nào đó luôn luôn thưởng thụ loại sinh hoạt cực tốt ăn chút đau khổ.

Khóe môi Vân Thi Thi co giật, người đàn ông này, đúng là không coi mình là người ngoài, hoàn toàn xem nơi này là nhà mình, rất tự đắc!

Rửa sạch bát mì, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nặng nề.

Vân Thi Thi nghi hoặc trong lòng, mở cửa ra, lại bị cảnh tượng nghiêm túc ngoài cửa làm sợ hãi.

Trong hành lang nhỏ hẹp, đứng thẳng tắp hai hàng đàn ông mặc tây trang đen, vẻ mặt mỗi người đều lạnh lùng, nghiêm túc.

Hai người đứng đầu, bưng một bộ quần áo sạch sẽ, nhưng không ai đi vào.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Mộ Nhã Triết mang gương mặt âm trầm đi ra.

Máy nước nóng nóng lạnh thất thường, hiện tại, sắc mặt của anh đen như vẩy mực.

Người đàn ông mặc âu phục đứng sau lưng anh, đưa quần áo tới. Mộ Nhã Triết đang dùng khăn mặt xoa mái tóc ẩm ướt, phần dưới cơ thể quấn một cái khăn tắm con gấu nhỏ, để trần nửa người trên, đường nét cơ thể rõ ràng, hơi ẩm ướt, tôn lên nét gợi cảm mê người.

Tầm mắt Vân Thi Thi rơi vào khăn tắm con gấu nhỏ, chán nản vịn trán, khăn tắm này là đồ cá nhân của Hữu Hữu, mỗi khi cậu nhóc tắm xong sẽ khoác khăn tắm, vừa đúng lúc có thể che lại cơ thể của cậu, nhưng mà đến trên người người đàn ông này lại nhỏ đến mức chỉ có thể che nửa người.

“Này!” Vân Thi Thi không nói gì chỉ chỉ khăn tắm trên người anh: “Đây là đồ cá nhân của Hữu Hữu.”

Mộ Nhã Triết khó chịu liếc xéo cô: “Thì sao?”

“Con trai của tôi có bệnh sạch sẽ.” Vân Thi Thi không mặn không nhạt chế giễu, nói.

Mộ Nhã Triết giật giật khóe môi, không tiếp tục duy trì phong thái tao nhã: “Cô bé, cô để con trai của tôi sống ở một nơi rách nát như thế này sao?”

“Nơi rách nát sao?!” Trực giác Vân Thi Thi cho rằng anh là người ngang ngạnh, phẫn nộ nói: “’Nơi rách nát’ trong miệng anh, một tháng phải trả mấy ngàn tiền thuê! Cậu cả Mộ, tôi không giống anh, gia tài bạc triệu, phú khả địch quốc! Chỗ này đã rất đẹp, chỉ là máy nước nóng hỏng mà thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.